Edit: phuong_bchii
________________
Ban đêm ở Hải Thị mang theo một ít gió lạnh lạnh lẽo, thổi qua một mảng bóng cây yểu điệu ngoài cửa sổ, đèn đường màu cam từng chùm sáng lên, như là bí mật bao phủ thành phố này, không muốn nói ra.
Tô Mạn châm một điếu thuốc, đối mặt với Nguyễn Danh Thành ngồi đối diện.
Quán cà phê này cũng là nơi Nguyễn Danh Thành đưa ra yêu cầu kết hôn với cô, lần trước ở chỗ này, vẫn là nói một số vấn đề ly hôn.
Vẻ mặt Nguyễn Danh Thành có chút phức tạp nhìn Tô Mạn.
Người phụ nữ đối diện còn đẹp hơn ngàn vạn lần trên TV, mỗi cử động của cô rất có sức hút, ngông cuồng lại quyến rũ, kèm theo một ít lực hấp dẫn đủ để xưng là trí mạng.
Nguyễn Danh Thành luôn xem trọng Tô Mạn, bất kể là vẻ ngoài hay năng lực của đối phương, đều là bộ dáng danh môn thục nữ mà Nguyễn Danh Thành coi trọng.
Nhưng ông không ngờ, con gái nhà mình sẽ yêu người phụ nữ trước mặt này.
Trên danh nghĩa pháp lý mà nói, người phụ nữ trước mặt này vẫn là "vợ trước" của mình.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Danh Thành liền cảm thấy giống như có chút ảo giác.
Ông có chút khó khăn mở miệng nói: "Ngay từ đầu tôi cho rằng con bé sẽ thích đứa trẻ như Sư Ân, hoặc là tiểu tử Cẩu gia chơi với nó từ nhỏ đến lớn, cũng không phải không nghĩ tới khả năng nó thích con gái, thật ra tôi cũng không để ý những thứ này, dù sao đến cái tuổi này rồi, Đào Đào có thể tìm được người mình thích chính là một loại viên mãn, chỉ là......"
Chỉ là, không ngờ người Nguyễn Đào thích là Tô Mạn.
Tô Mạn chu đáo lại hiểu rõ gật đầu, đêm nay Nguyễn Danh Thành gọi cô tới đây, cũng xuất phát từ tình yêu đối với Nguyễn Đào mà thôi.
Điểm xuất phát của cô và ông, cho tới bây giờ đều giống nhau.
"Tôi hiểu, nhưng nghĩ lại, có lẽ chỉ vì chú và tôi từng có một mối quan hệ trên danh nghĩa, cho nên chú mới cho rằng chú không dễ chấp nhận."
Nguyễn Danh Thành lắc đầu.
"Không phải, thật ra thì, mặc kệ là ai, có lẽ tôi đều không có cách nào chấp nhận, nhưng tôi chấp nhận hay không thì có tác dụng sao?"
Tô Mạn rất nhanh đưa ra đáp án: "Không có tác dụng."
Nguyễn Danh Thành: "......"
Cũng không cần phải đâm vào tim ông như vậy.
Nguyễn Danh Thành có chút nôn nóng gãi đầu: "Tôi chỉ là không nghĩ ra, cô thích Đào Đào ở chỗ nào?"
Câu hỏi này khiến Tô Mạn cũng phải cau mày, cô phun ra một vòng khói, trong sương khói lượn lờ bộ dáng của cô lúc sáng lúc tối, cả người đều có một cảm giác khó tả.
Là cảm giác xa cách, Nguyễn Danh Thành vẫn cảm thấy Tô Mạn không dễ tiếp cận.
Nhưng lúc cô đối mặt với Nguyễn Đào lại thân thiết bất ngờ, giống như cho tới bây giờ cũng không có cái loại cảm giác làm cho người ta cảm thấy mông lung này.
"Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, thật ra tôi thích Đào Đào cũng không bất ngờ, chú cũng phải có lòng tin với con gái của mình, diện mạo của cô ấy như vậy, tính cách như vậy, chỉ cần cô ấy bằng lòng, trên thế giới này có ai mà không thích cô ấy."
Đây là khích lệ đối với con gái nhà mình, Nguyễn Danh Thành theo bản năng có chút tự hào, nhưng sau một khắc lại ý thức được không đúng, nhanh chóng sửa chữa hừ lạnh một tiếng.
"Về phần Đào Đào tại sao lại thích tôi, có thể là cảm thấy tôi giống mẹ?"
Đáp án này, làm cho Nguyễn Danh Thành cũng nhịn không được xin Tô Mạn một điếu thuốc, sau khi châm lửa hít một hơi thật sâu.
Tô Mạn cười nói: "Cũng có lẽ không phải, tôi chưa từng hỏi cô ấy lý do, nếu có cơ hội, tôi sẽ hỏi rồi nói cho chú biết."
Nguyễn Danh Thành: "....... Cũng không cần."
Tô Mạn dụi tắt tàn thuốc trong tay, đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo, chuẩn bị đi về.
Trước khi cô rời đi Nguyễn Danh Thành đột nhiên nói: "Lúc trước đàm phán thỏa thuận với cô đã đưa phần của cô cho Đào Đào rồi, mấy hôm trước con bé có nói với tôi, hôm nào chúng ta lại soạn thảo lại một phần đi."
Tô Mạn có chút ngạc nhiên, tay của cô đặt ở bên trong quán cà phê được hệ thống sưởi ấm hun đến trên tay có chút ấm áp, cũng cảm thấy trong lòng mình cùng nhau ấm lên.
Cô quay đầu, thản nhiên cười: "Không cần, chúng ta đã ly hôn rồi, hơn nữa Nguyễn tổng không cần cảm thấy mắc nợ tôi, tôi đã có được thứ quý giá nhất của Nguyễn tổng rồi, không phải sao?"
Cô nói xong mở cửa, bên ngoài đều là gió đông se lạnh, thổi trên mặt mang theo một ít khí lạnh thấu xương. Người đi đường vội vã, đều túm chặt cổ áo của mình, sợ gió lùa vào.
Tô Mạn đứng ở cửa một lúc, lại đột nhiên cảm thấy dường như mùa đông năm nay cũng không có lạnh đến vậy.
Bước chân cô không ngừng, không có ý dừng lại.
Trong thành phố có chút lạnh lẽo này, từng bước một đi về phía con đường về của chính mình.
Sau khi cô đi, Nguyễn Danh Thành vẫn ngồi trong quán cà phê, cho đến khi Bourne từ bên ngoài đi tới, trên áo khoác của ông ấy còn có chút lạnh lẽo, cũng không thúc giục Nguyễn Danh Thành, chỉ dịu dàng mở miệng: "Đêm đã khuya, nên về nhà thôi".
"Đúng vậy, nên về nhà thôi, mỗi người đều có đường về của chính mình."
Đương nhiên sau khi Nguyễn Danh Thành về nhà lại đột nhiên nhớ tới rõ ràng là nhà của ông, trong nhà lại không có con gái của ông, trong chớp mắt vẫn có một loại cảm giác bắp cải trắng của ông bị heo húc vậy:)
Hu hu hu, một lão già thật thảm hại.
Nguyễn Đào trải qua cuộc sống hai điểm một đường ở trường học và nhà, bị Nguyễn Danh Thành dẫn đi kiểm tra rất nhiều lần, thậm chí còn kiểm tra ra cô Nguyễn có hai cái răng sâu, những thứ khác không sao hết.
Băng gạc trên đầu sau khi tháo ra cũng không để lại sẹo, chỉ là một vết đỏ nhạt, Nguyễn Đào cũng không để ý.
Ngược lại Nguyễn Danh Thành biến thành thánh diễn sâu, còn nói Nguyễn Đào mặt mày hốc hác, sau khi bị Nguyễn Đào vô cùng hiếu thuận cho hai quyền mới câm miệng.
Rốt cuộc cũng được cho phép quay về đoàn phim, Nguyễn Đào vội vàng mang theo đồ chạy như bay tới đoàn phim.
Sau khi nàng trở về, cả đoàn phim đều vô cùng chăm sóc nàng, sợ nàng đụng vào chỗ nào, không hiểu sao khiến Nguyễn Đào cảm thấy mình giống như trở thành một con búp bê sứ yếu ớt, đụng một cái là ngã.
Cả đoàn phim 《Phỉ Thạch》 đều rất tốt, chăm sóc Nguyễn Đào rất tốt.
Trong quá trình đi theo Tô Mạn buổi tối tập kịch bản, ban ngày thì quay phim, trình độ diễn xuất của Nguyễn Đào cũng được cải thiện rõ rệt. Nàng đang bước từng bước một và bước đi rất ổn định vững chắc.
Lúc xem video đạo diễn cũng vui tươi hớn hở, không nhịn được nói với Tô Mạn: "Đào Đào là một hạt giống tốt, khi nào thì chuẩn bị để cho cô ấy đi quay một số kịch bản hướng về các giải thưởng?"
Tô Mạn có chút bất ngờ nhìn đạo diễn, cũng nở nụ cười.
"《Phỉ Thạch》không được sao?"
Đạo diễn cười hì hì xua xua tay: "Bộ phim này của chúng ta không phải đi về hướng giành giải thưởng, tôi vẫn rất rõ ràng, nhưng diễn xuất của Đào Đào không thể chê, đều là cô chỉ dạy tốt, cô ấy và Khanh Vân đối diễn trông có vẻ cũng không giống diễn viên mới, rất có hồn, rất tốt."
Tô Mạn yên tâm thoải mái tiếp nhận lời khen ngợi của đạo diễn dành cho Nguyễn Đào.
"Tôi không đùa đâu, anh đã từng thấy tôi quay phim có lúc nào mà không hướng tới giành giải thưởng chưa?"
Tay đạo diễn bưng cà phê run rẩy, thiếu chút nữa không cẩn thận đổ lên người mình.
"Cô...... không đùa chứ? 《Phỉ thạch》 thật sự muốn đi giành giải thưởng?"
Tô Mạn gật đầu: "Anh cho rằng tiền tôi đầu tư đều là ném đá trên sông à?"
Ném đá trên sông chắc chắn sẽ không, hơn nữa tập đoàn Nguyễn thị cũng tăng thêm không ít đầu tư, hiện tại đạo diễn thấy Tô Mạn và Nguyễn Đào đều đang xem ông bố kim chủ kia đi dạo.
Nhưng ngay từ đầu đạo diễn cũng cho rằng bộ phim này Tô Mạn dùng để nâng đỡ Nguyễn Đào!
Lời này hắn không dám nói, một đôi mắt xanh có chút bối rối chớp chớp, sợ chính mình nói ra sẽ khiến Tô Mạn tức giận.
Tô Mạn ngược lại biết đạo diễn đang suy nghĩ gì, cô nhìn Nguyễn Đào trong màn hình, tiểu đế cơ Minh Tuyết đã có thể được nàng nắm bắt rất tốt.
Hiện tại có đôi khi rò rỉ một số video ra ngoài, cũng sẽ có không ít fan nguyên tác nói đây chính là bản thân tiểu đế cơ Minh Tuyết.
Tô Mạn đương nhiên muốn nâng đỡ người, nhưng cô nâng đỡ người cũng không chỉ có thế. Truyện Thám Hiểm
Đạo diễn cũng có chút lo lắng: "Liệu có lập tức bước chân quá lớn không?"
Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào quay xong cảnh của mình đi về phía cô, nụ cười trên mặt dịu dàng có thể nhỏ ra nước.
Lo lắng của đạo diễn cũng không phải không có lý, nhưng Tô Mạn không quan tâm.
"Có tôi ở đây, sẽ không, tôi sẽ cùng cô ấy, từng bước từng bước, đi lên ngai vàng của cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...