Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Edit: phuong_bchii

________________

Tô Mạn thay một bộ quần áo khác tới bệnh viện, thời tiết bên ngoài đã có chút lạnh. Tháng 11 ở Hải Thị gió bắc se lạnh, gió biển thổi vào ban đêm cũng khiến người qua đường muốn quấn chặt quần áo trên người.

Tô Mạn mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, vạt áo khoác lộ ra một đoạn sườn xám tơ tằm màu đỏ, dưới chân là một đôi giày da cao gót, trông dáng vẻ chập chờn lại tao nhã duyên dáng, giống như là cô gái bước ra từ trong tranh, làm người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.

Cô đứng ở cửa phòng bệnh, từng bước một đi về phía Nguyễn Đào, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi vào trên mặt Tô Mạn, luôn làm cho Nguyễn Đào cảm thấy cả người cô giống như đều trong suốt, giống như là tác phẩm nghệ thuật gì đó vậy.

Nguyễn Đào không nhịn được, hướng về phía Tô Mạn huýt sáo một cái.

Tô Mạn tức giận vỗ nàng một cái, Nguyễn Đào lập tức ôm đầu kêu đau, Tô Mạn sợ tới mức nhanh chóng đứng lên muốn đi gọi bác sĩ.

Nguyễn Đào ôm chặt lấy cánh tay Tô Mạn, kéo người cô xuống, bĩu môi nói: "Chị hôn em là hết đau liền."

Tô Mạn lúc này mới biết Nguyễn Đào đang lừa mình, trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, người này hiện tại tuy rằng còn dán băng gạc, vết thương trên cánh tay và trên đùi đã xử lý qua, trông đáng thương quá trời.

Hết lần này tới lần khác bộ dạng nàng vẫn xinh xắn, những vết thương kia ở trên người nàng giống như là đồ sứ trắng thượng phẩm bị xước, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy đau lòng.

Tô Mạn thuận theo hôn một cái lên mặt nàng, Nguyễn Đào lúc này mới cảm thấy hài lòng nằm trở lại.

Lúc nàng ôm Tô Mạn rõ ràng cảm giác tóc Tô Mạn còn hơi ướt, hẳn là ở khách sạn thu dọn xong liền tới đây.

"Sao chị không nghỉ ngơi một chút đã tới rồi?"


"Lo cho em, muốn gặp em, em không ở trước mắt chị, chị luôn nghĩ đến chuyện không hay, phải gặp mới yên tâm."

Cô cũng muốn ngủ một giấc cho ngon, hai ngày nay Đường Diệp cũng khuyên cô rất nhiều lần, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe một chút, chỉ là mỗi khi Tô Mạn nhắm mắt lại, cô lại nghĩ đến những gì cô vừa nghe về tin tức Nguyễn Đào bị bắt cóc, cả người cô đều giống như bị đông cứng lại, chỉ còn lại có bản năng sinh lý chạy ra ngoài.

Nếu không chính là lúc vừa mới tìm được Nguyễn Đào, cả người nàng đều là máu, còn suy yếu như vậy, Tô Mạn thậm chí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Nguyễn Đào cũng đang từng chút một trôi qua, làm cả người cô cũng luống cuống.

Cô chưa từng cảm nhận được tình yêu không chút dè dặt, thật không ngờ sau khi còn chưa cảm nhận được đã bị thu hồi.

Nguyễn Đào biết Tô Mạn lo cho mình, có chút vui vẻ, lại có chút đau lòng.

Nàng cẩn thận xích vào một chút, vỗ vỗ giường bên cạnh mình, giường bệnh đơn nhỏ hẹp bị nàng tách ra một phần không gian.

"Chị lên đây, ngủ cùng em."

Tô Mạn không đồng ý nói: "Chị sẽ đè trúng em, bây giờ em còn rất yếu."

"Trông em còn khỏe mạnh hơn chị."

Tô Mạn vẫn muốn từ chối, liền thấy Nguyễn Đào bĩu môi, rõ ràng là không vui.

"Có phải chị ghét bỏ em chưa tắm chưa gội đầu, trên người bốc mùi hôi thối không?"

...... Nào có chuyện đó.

Tô Mạn không lay chuyển được nàng, đành phải cởi áo khoác treo ở một bên, lại cởi giày cẩn thận chen chúc bên cạnh Nguyễn Đào.


Hai người bọn họ đều rất gầy, không gian giường đơn nhỏ hẹp cũng đủ cho các nàng nằm xuống, không gian có hạn, nhưng ấm áp lại càng nhiều.

Tô Mạn sợ mình đè lên miệng vết thương trên người Nguyễn Đào, Nguyễn Đào lại tìm một vị trí thoải mái trong lòng cô, còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vẫn là ôm chị thoải mái, giường bệnh viện nằm không thoải mái gì hết".

Nguyễn đại tiểu thư hiện tại quả nhiên đã khá hơn nhiều, còn có thể xoi mói hoàn cảnh.

Tô Mạn ôm nàng, cũng nhắm mắt lại theo.

Nguyễn Đào ngủ đủ rồi, căn bản không buồn ngủ nữa, ngược lại Tô Mạn chưa đến mấy giây đã chìm vào trong mộng, hô hấp của cô dần dần đều đều lên, hẳn là buồn ngủ và rất mệt mỏi.

Nguyễn Đào yên tâm thoải mái nằm trong lòng cô, cảm thấy vô cùng an tâm.

Người này, một người tốt như vậy, giờ là của nàng.

Đường Diệp nói chuyện điện thoại xong từ bên ngoài đi vào liền thấy cảnh tượng như vậy, thiếu chút nữa bị một ngụm cơm chó làm cho nghẹn chết, bản thân không thể làm bóng đèn, vội vàng đóng cửa lại lui ra ngoài.

Ngược lại lúc đứng ở cửa, Đường Diệp cúi đầu nở nụ cười.

Thật tốt, người đã từng vất vả như vậy, hiện tại cũng có thể có được hạnh phúc thuộc về mình, thật tốt.

Lại qua một lúc, Đường Diệp đoán Tô Mạn đã ngủ đủ rồi, mới đi vào phòng bệnh.

Lúc này ngược lại Tô Mạn không có ở đây, chỉ có Nguyễn Đào tựa vào đó xem kịch bản, còn không ngừng bôi bôi vẽ vẽ.


Đường Diệp đi tới, cầm lấy kịch bản trên tay nàng, cười nói: "Tôi không phải là người đại diện áp bức nghệ sĩ, bây giờ còn đang xem kịch bản sao? Tô Mạn đâu rồi?"

Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng thè lưỡi: "Không phải, là em muốn về quay phim sớm một chút, như vậy cũng sẽ không làm lỡ thời gian của mọi người, dù sao đoàn phim cũng không thể chờ em mà. Tô Mạn đi mua cơm cho em rồi."

Đường Diệp ngược lại vui vẻ, tính cách Nguyễn Đào vẫn luôn hiểu lòng người như vậy.

"Vốn cũng không có gì, nhưng hiện tại một đoàn phim nữ chính nam chính và nữ 3 đều chạy trốn, bộ phim này muốn quay cũng không phải thiếu một mình em."

Nguyễn Đào lúc này mới nhớ tới, Tô Mạn đi theo nàng ở bệnh viện, Khanh Vân cũng còn đang phát sốt, cậu vừa rồi còn nói có thể là viêm phổi, Nguyễn Đào sợ tới mức vội vàng bảo cậu cút về lẹ đừng truyền bệnh cho nàng.

"Được rồi, cho nên không cần có gánh nặng tâm lý, Khanh Vân và Tô Mạn đi về trước, cảnh của em phía sau cùng nhau tập trung quay là được rồi."

"A, vậy cũng được, có điều em cũng không có việc gì lớn."

"Chấn động não nhẹ đấy, còn không có chuyện gì lớn? Em không thấy à, Tô Mạn canh ở trước mặt em, còn thiếu chút nữa khóc đến nơi kìa."

Trên thực tế hình như cũng khóc, chỉ là không có để cho nàng nhìn thấy, những giọt nước mắt kia đều theo gương mặt của cô chảy xuống, giấu đi, khiến nàng cảm thấy mình đang bị đốt cháy bởi tình cảm của Tô Mạn, toàn bộ cơ thể nàng như tan chảy.

Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng nhìn Đường Diệp: "Chị khi nào thì biết...... cái đó, chuyện của Tô Mạn và em?"

Đường Diệp dỗi nhìn nàng: "Tôi có mắt biết nhìn, có tim biết cảm nhận, có đầu óc biết phán đoán, được chưa?"

Cô ấy vừa gọt táo cho Nguyễn Đào, vừa nói: "Em không biết tôi và Tô Mạn là bạn học sao? Khi đó rất nhiều người da trắng trong trường chúng tôi đều thích Tô Mạn, bất kể là nam hay nữ, đều bị cậu ta diệt không chừa một miếng giáp. Cũng là năm ngoái tôi mới biết cậu ta có người trong lòng, năm nay đã bị cậu ta bắt cóc làm người đại diện cho em."

"Nhưng tôi cũng không có làm cái gì, em chính là nghệ sĩ tôi bớt lo nhất, trên cơ bản cái gì cũng không cần tôi lo, xảy ra chuyện gì liền có Tô Mạn lo trước lo sau, ngay cả chuyện của bản thân cũng mặc kệ, xem bản kế hoạch của em còn nghiêm túc hơn đọc kịch bản của chính cậu ta, cái này nếu như nhìn không ra tâm tư của cậu ta, thì tôi thẹn làm người đại diện xuất sắc này lắm được không?"

Điều này cũng không sai.


Nguyễn Đào vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến Tô Mạn vẫn luôn để chuyện của nàng ở trong lòng, nàng liền cảm thấy giống như trong lòng cũng ngọt ngào.

Đường Diệp đưa quả táo cho nàng: "Chuyện này em cũng đừng lo lắng, ngày mai cảnh sát sẽ đến ghi chép cho em, luật sư của tập đoàn Nguyễn Thị sẽ đi cùng, em cứ có gì nói nấy là được rồi. Chúng ta là người bị hại, ba em cũng sẽ cố gắng giải quyết mọi việc có lợi nhất cho em, kịch bản cũng đừng xem nữa, nếu nhàm chán thì xem cũng được, nhưng đừng nói tôi chèn ép em đấy nha."

Nguyễn Đào vừa gặm quả táo, vừa hỏi Tô Mạn lúc đi học có câu chuyện truyền kỳ gì không.

"Đó thì quá nhiều. Tô Mạn nhận được thư tình đều là trong dự liệu."

Tô Mạn vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy Đường Diệp đang cùng Nguyễn Đào miệng lưỡi lưu loát thổi phồng lúc cô đi học trông như thế nào.

Cô vừa vào cửa, Đường Diệp liền lập tức rời đi nhanh như gió, không nên quấy rầy hai người bọn họ thế giới.

Nguyễn Đào phồng mặt nhìn Tô Mạn, làm bộ mặt tức giận.

"Sao vậy? Lại nghe Đường Diệp nói cái gì à?"

"Nói lúc đi học chị rất được yêu thích."

"Em ghen à?"

"Không phải, tại sao lúc đi học em không được yêu thích! Tại sao không nhận được thư tình viết cho em! Chị viết cho em đi! Chị buộc phải viết cho em! Em mặc kệ, em mặc kệ!"

Đây là làm nũng hay là khóc lóc om sòm? Trên mặt Tô Mạn nở nụ cười cưng chiều.

Cô để cháo hơi ấm rồi mới đưa cho Nguyễn Đào: "Được được được, chị viết cho em, nhưng những gì chị học chỉ có thể viết cho em một bức thư tình thuần tiếng Anh, em đọc hiểu không?"

"Chị khinh thường em!"

Tô Mạn sờ sờ gương mặt mềm mại của nàng, dịu dàng nở nụ cười: "Nào dám chứ? Em là công chúa của chị, làm sao chị dám giễu cợt em?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận