Edit: phuong_bchii
________________
Thế giới thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ âm thanh nào, xung quanh đều là một mảnh hoang vu nhìn không thấy.
Nguyễn Đào bĩu môi, lần mò chậm rãi đi tới vị trí có ánh sáng.
Nàng mới vừa đi vào, liền nhìn thấy Triển Duyệt mặc đồng phục học sinh ngồi ở chỗ ngồi tô tô viết viết, Nguyễn Đào suy nghĩ một chút, bây giờ Triển Duyệt chắc đang viết thư tình cho một cô bạn gái nhỏ nào đó của cô ấy.
Nguyễn Đào cũng mặc đồng phục học sinh ngồi xuống.
Triển Duyệt nhìn thấy nàng, lại gần: "Này, tan học cùng Cẩu Tử đi xem hòa nhạc không?"
Nguyễn Đào lắc đầu: "Hôm nay không phải Tô gia có tiệc gì muốn chúng ta đi sao?"
"Chị ba nhà Tô gia về nước thôi mà, có gì ghê gớm đâu, chúng ta đến xem một chút sau đó chuồn đi xem hòa nhạc, dù sao trường hợp như vậy chúng ta đều đến cho có, cậu muốn nhìn bọn họ hàn huyên xã giao, mình còn không muốn nhìn ba mẹ mình gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ đâu."
Như vậy cũng không sai, bọn họ hiện tại mới học trung học cơ sở, sẽ không ai để ý đám củ cải nhỏ này làm cái gì.
Triển Duyệt lại luyên thuyên: "Nói đến chị ba nhà Tô gia thật đúng là lợi hại, 21 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ, nghe nói ông nội Tô gia muốn cho chị ấy kế thừa gia nghiệp đó."
Nguyễn Đào không quan tâm mấy chuyện bát quái này, gật gù.
Đến buổi tối nàng gặp được vị chị ba nhà Tô gia kia, đối phương xinh đẹp tao nhã, mặc một bộ lễ phục dạ hội đứng ở trên đài cười khéo léo, giống như là ngôi sao trời sinh, cả người đều đang phát sáng, làm người ta không đành lòng dời ánh mắt.
Thưởng thức mỹ nhân xong, thì mấy củ cải củ chuẩn bị trốn đi.
Thế nhưng hành động lần này bị người ta mật báo, một đám phụ huynh răn dạy con cái nhà mình, mấy đứa đành phải ủ rũ cụp đuôi, lại hung tợn nhìn Minh Thiên Thiên dương dương tự đắc đứng ở một bên.
Người có ân oán, từ nhỏ đã bất hòa.
Mấy đứa trẻ tìm được phương thức chơi mới, rất nhanh đã vứt buổi hòa nhạc ra phía sau.
Bởi vì bọn họ muốn chơi nhưng không dẫn Minh Thiên Thiên theo, nhân lúc Nguyễn Đào không chú ý lặng lẽ đi ở phía sau nàng, một tay đẩy nàng xuống hồ bơi.
Một vũng nước bắn tung tóe, Nguyễn Đào còn là học sinh trung học, bộ dạng còn thấp bé, hoàn toàn không phải là đối thủ của hồ bơi sâu chừng hai mét.
Nàng vùng vẫy trong hồ bơi, bên tai là tiếng người lớn kinh hô, mơ hồ còn có Minh Thiên Thiên mừng thầm, sau đó nữa Nguyễn Đào không nghe được.
Ý thức của nàng lập tức tách ra, Nguyễn Đào mới phát hiện mình đang nằm mơ.
Nàng ở giữa không trung nhìn chính mình vùng vẫy trong hồ bơi, là chính mình năm 13 tuổi, khi đó nàng quả thật bị Minh Thiên Thiên đẩy xuống hồ bơi, sau đó còn sốt rất lâu mới khỏi.
Nàng không biết tại sao mình lại mơ thấy chuyện khi đó, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng mặc quần áo màu xanh thẳm đẩy mọi người ra, nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi.
Là Tô Mạn, là Tô Mạn năm 21 tuổi.
Tô Mạn nhanh chóng cứu Nguyễn Đào lên bờ, ngồi xổm trên mặt đất làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Nguyễn Đào, cho đến khi nàng bắt đầu ho dữ dội mới giao Nguyễn Đào cho Nguyễn Danh Thành đến muộn.
Trán Nguyễn Danh Thành đầy mồ hôi, trên quần thậm chí còn có một vết rượu vang đỏ, ông thậm chí còn quên nói cám ơn Tô Mạn, bế Nguyễn Đào đưa đến bệnh viện.
Nguyễn Đào lại không rời đi, nàng nhìn thấy Tô Mạn đứng tại chỗ nhận lấy khăn tắm người của Tô gia đưa tới, nhìn bóng lưng Nguyễn Đào và Nguyễn Danh Thành đến xuất thần.
Là đang suy nghĩ, trên thế giới này cũng có người cha lo lắng cho con cái như vậy sao?
......
Nguyễn Đào còn chưa lấy lại tinh thần, thì lại hiện ra cảnh tượng khác.
Trời chiều ở chân trời chiếu rọi ra một mảnh hoa quang, chim tước ríu rít đậu cành cây nhàn nhã ở bên ráng chiều bay múa.
Nguyễn Đào cũng chân ngắn nhảy nhót dưới ánh chiều tà.
Mỗi ngày nàng đều mua một bó hoa ở cửa hàng hoa, sẽ thuận tiện tặng cho một người trên đường từ trường về nhà.
Nhưng nàng đã rất lâu không gặp người kia, chắc sẽ không tới đâu nhỉ?
Nguyễn Đào cũng không để ý, dù sao người đời này đều là khách qua đường, ngay cả bà Chu cũng không làm bạn với nàng thật lâu, nàng sao có thể còn trông cậy vào một người qua đường chứ?
Nhưng vẫn có chút uể oải, nàng âm thầm chờ đợi hôm nay có thể nhìn thấy người kia ở dưới chân cầu vượt.
Hôm nay người đó quả nhiên tới, hôm nay mặc một bộ váy sơ mi màu đen, bồng bềnh thật to, hai nút áo phía trên cùng không đóng, trên eo thắt một cái thắt lưng lỏng lẻo, trông văn nghệ lại có khí chất.
Người đó lúc nào cũng rất xinh đẹp, Nguyễn Đào nghĩ.
Vừa đặt hoa bách hợp trên tay mình lên trên túi đựng guitar của đối phương, liền thấy đối phương nhìn mình cười, chơi guitar.
Sau khi nghe xong Nguyễn Đào mới hỏi: "Đây là bài gì vậy ạ?"
Tô Mạn vừa điều chỉnh vị trí guitar vừa cười nói: "Là《Châm ngôn tình yêu》, rất thích hợp với hoa bách hợp em tặng cho tôi."
"Rất hay, hay là chỉ cần là chị đàn đều rất hay?"
Tô Mạn giống như bị nàng chọc cười, đi theo nói: "Gần đây tôi không tới, là bởi vì bản thân đang sáng tác một bài, còn chưa có người nghe qua, em có muốn nghe thử không?"
Không ai không thích cảm giác độc đáo và quyền lợi ưu tiên này.
Nguyễn Đào lập tức vui vẻ xoa xoa tay: "Được ạ được ạ!"
Tô Mạn cười rất nhiều, khiến Nguyễn Đào cảm thấy giống như chân trời ráng màu đều không đẹp bằng cô, so ra đều kém hơn cô.
Cô thật xinh đẹp.
Đợi Tô Mạn đánh xong một khúc nhạc, Nguyễn Đào còn nâng khuôn mặt nhỏ một bộ như si mê, giống như là bị nhạc guitar của Tô Mạn làm cho say mê.
Tiếng vỗ tay của nàng giống như là không cần tiền: "Hay quá! Tên là gì vậy ạ?"
"Còn chưa đặt tên, em cảm thấy có thể gọi là gì?"
Nguyễn Đào chống cằm bắt đầu vắt óc suy nghĩ, một lúc lâu sau hai mắt sáng lên: "Gọi nó là《Rung động》thì thế nào?"
Tô Mạn hình như cũng đang thưởng thức cái tên này, cô nhắc lại vài lần về sau cũng cảm thấy rất hay, dẫn đầu nói: "Được. Chính là 《Rung động》."
"《Rung động》 của chị là chỉ đàn cho em sao?"
"Em là người đầu tiên nghe được bài này, ít nhất là hôm nay, chỉ đàn cho em."
Nguyễn Đào rất vui vì hôm nay nghe được hai bài hát còn giành được quyền đặt tên cho một bài nữa.
Nàng đứng lên phủi phủi bụi trên bộ đồng phục của mình: "Tạm biệt, em phải về nhà rồi!"
"Tạm biệt."
Học sinh trung học Nguyễn Đào tung tăng về nhà, Nguyễn Đào bay trên không trung lại không nhúc nhích, Tô Mạn vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Nguyễn Đào tung tăng rời đi, đợi đến khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất, mới coi như báu vật cầm lấy hoa bách hợp Nguyễn Đào tặng cô.
"Bông hoa thứ 13."
Cô nhẹ giọng nói, trong giọng nói là dịu dàng vô biên.
......
Đường Diệp cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn Nguyễn Đào đang nằm trên giường bệnh và Tô Mạn vẫn mặc trang phục diễn kia.
Trên người Tô Mạn vẫn là trang phục diễn màu đỏ kia, không kịp thay, cô thấy được hot search trên điện thoại liền chạy đi, đi theo cảnh sát cùng nhau tìm thấy Nguyễn Đào.
Cô không dám nghĩ đến dáng vẻ của Nguyễn Đào khi vừa mới nhìn thấy.
Trên mặt đều là máu, cô cẩn thận ôm nàng từ trong xe ra, phát hiện trên trán nàng đều là máu, chỗ nào cũng là máu, Tô Mạn thậm chí còn không dám lau cho nàng một cái, sợ hãi càng lau càng nhiều.
Sau đó phát hiện những vết máu kia không phải của Nguyễn Đào, nàng được túi khí an toàn bắn ra bảo vệ, trên người chỉ là một ít vết thương ngoài da, so với mấy tên bắt cóc cũng không tính là nghiêm trọng.
Đường Diệp đặt hộp cơm lên đầu giường, có chút rối rắm nhìn Tô Mạn.
"Cậu thu xếp đi thay quần áo chút đi, nếu Đào Đào tỉnh lại nhìn thấy cậu như vậy, không phải muốn hù chết à? Không phải bác sĩ đã nói em ấy không sao rồi sao?"
Tô Mạn cố chấp nói: "Bác sĩ nói không sao, tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh? Em ấy đã ngủ 28 tiếng rồi."
Đường Diệp hết cách bởi vì Nguyễn Đào đụng vào phần đầu, tuy rằng không bị thương quá nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là tai nạn xe, còn là tai nạn xe nghiêm trọng trên tin tức.
Tô Mạn vẫn nắm tay Nguyễn Đào, sợ nàng lại vì tiêm tĩnh mạch dẫn đến máu chảy không thông, sẽ cảm thấy lạnh trong giấc mơ.
Tay Nguyễn Đào giật giật, lông mi cũng run run theo.
Đường Diệp vui mừng nói: "Đây là tỉnh rồi? Mình đi gọi bác sĩ!"
Nguyễn Đào mở mắt ra, liền thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Mạn ở trước mặt nàng, mắt hình như còn có hơi sưng đỏ, là khóc sao?
Tô Mạn cúi người, ghé vào trước mặt nàng, giọng run rẩy dò hỏi: "Đào Đào? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Nguyễn Đào vẫn hơi không có sức, nghe thấy cô nói cong cong khóe môi.
"Thế mà lại có thể nhìn thấy mẹ kế ác độc lộ ra vẻ mặt như vậy, phải chụp một tấm làm kỷ niệm."
Giọng điệu này, là lời Nguyễn Đào thường xuyên nói khi mới quen Tô Mạn vào năm ngoái.
Tô Mạn sửng sốt, lại nghe thấy Nguyễn Đào nhẹ giọng nói: "《Rung động》 của chị chỉ đàn cho em thôi sao?"
Tô Mạn cảm thấy giống như có chất lỏng gì đó nóng bỏng muốn chảy ra từ trong hốc mắt của mình, cô kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Đào, coi như báu vật.
"Chỉ đàn cho em, cũng chỉ rung động vì em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...