Edit: phuong_bchii
________________
Pháo hoa rực rỡ, trên bầu trời đều là một chùm sáng lộng lẫy, rực rỡ lung linh.
Cả hai đều không nghĩ rằng đối phương sẽ chọn cách này để thổ lộ tình yêu của mình, nhưng nó có vẻ hợp lý.
Nguyễn Đào cọ cọ ở trong lòng Tô Mạn, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra vốn dĩ muốn đặt làm những nhân vật chị đã từng diễn, thời gian cấp bách, cho nên chỉ có thể làm thành như bây giờ."
Tô Mạn trìu mến áp trán lên trán Nguyễn Đào, nhẹ nhàng lưu luyến: "Không sao, Tô Mạn cũng không chỉ là diễn viên Tô Mạn, còn là Tô Mạn của em. Trong mắt em chị như thế nào, mới là quan trọng nhất, không phải sao?"
Nguyễn Đào cảm thấy mỹ mãn tìm một góc độ tốt hơn trong lòng đối phương, hai người cùng nhau nhìn pháo hoa thắp sáng cả bầu trời.
Hoàn toàn bỏ qua phía sau còn có hai con chó, một con độc thân, một con cãi nhau với vợ lập tức sẽ trở về trận doanh chó độc thân.
Triển Duyệt: "Gâu gâu gâu em chua quá."
Sư Ân: "Không biết sao anh cũng muốn gâu gâu gâu theo."
Nhưng pháo hoa vẫn đẹp, pháo hoa giống như Tô Mạn nói, thoáng qua rồi biến mất, mọi người nhìn pháo hoa, nhìn cho tới bây giờ cũng không phải pháo hoa.
Nguyễn Đào nhỏ giọng nói: "Pháo hoa thoáng qua, nhưng ngắm cùng chị, cũng là thoáng qua vĩnh hằng."
Ít nhất giờ khắc này, là đáng giá được nhớ kỹ vĩnh hằng, đáng giá được làm thành một viên kẹo, đơn độc cất giữ ở trong chai, vĩnh viễn niêm phong lại.
Những ngày còn lại chỉ cần thấy sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Sau hôn lễ của Tô Đại, Nguyễn Đào và Tô Mạn đều trở về đoàn phim.
Vẫn là Tô Mạn lái xe, cô nhìn Nguyễn Đào ngồi ở bên cạnh giống như có chút nhăn nhó, giống như biết Nguyễn Đào đang rối rắm cái gì.
"Được rồi, không phải em muốn hỏi chuyện của mẹ chị sao? Lần sau muốn biết những chuyện này cứ trực tiếp hỏi chị là được, đừng đi theo người khác thao thao bất tuyệt."
"Còn không phải em cảm thấy trực tiếp hỏi tới có chút không được lịch sự sao?"
"Em thì thầm với Triển Duyệt cũng có lịch sự đâu? Không sao, chuyện của mẹ chị chị đã nghĩ thông suốt rồi, ba chị với mẹ chị cũng không có tình cảm gì, sau khi chị sinh ra mâu thuẫn của bọn họ liền đạt tới đỉnh điểm, ba chị đã ngoại tình mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp."
Ở trong giới này, chuyện như vậy thật ra nhìn mãi cũng quen mắt.
"Khi đó mẹ và ba chị cũng coi như là liên hôn thương nghiệp, không giống nhau chính là sản nghiệp nhà ông ngoại chị sụp đổ, kết hôn với ba chị sản nghiệp của ông ngoại chị có thể khôi phục tiếng tăm. Sau đó cũng bình an vô sự qua nhiều năm như vậy, nhà máy của ông ngoại vẫn đóng cửa. Sau khi sinh chị ra, mẹ chị mới phát hiện nhà máy của ông ngoại chị đóng cửa thật ra đều là bút tích của ba chị."
"Lúc đó bà ấy cãi nhau với ba chị một trận, sau đó vứt chị cho ông bà nội, không bao giờ trở về Tô gia nữa."
Tô Mạn giống như là cười một tiếng, lại giống như cái gì đang trào phúng chính mình.
"Ngay từ đầu ba chị cũng không để ý đến chị, nhìn thấy chị sẽ nghĩ đến mẹ chị, nên chị đi theo ông bà nội sống ở nhà cũ Tô gia, ba chị ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cũng không ai quản, rất xa cách."
"Sau đó ông ấy có thể là hối hận, cũng có thể là lớn tuổi bị tửu sắc vét sạch sức khỏe, cũng không có con ở bên ngoài, sau đó liền nhớ tới ba chị em bọn chị thôi, quay đầu lại muốn khẩn cầu bọn chị tha thứ, thật ra chị cũng bình thường, có chị cả và chị hai đối với ba mới là vừa hận vừa yêu."
Cô nói hời hợt, kỳ thật cô sở dĩ vẫn ổn, cũng là bởi vì cô từ nhỏ đều không có nhận được tình yêu từ ba Tô, vừa sinh ra mẹ đã bỏ đi, ba cũng không quan tâm, Tô gia gia có lẽ cũng có oán khí với Tô Mạn, dẫn đến cả nhà đều không có sắc mặt tốt đối với cô.
Nhưng Tô Mạn khi đó, rõ ràng mới là người vô tội nhất.
Nguyễn Đào cảm thấy hơi xót xa.
Tô Mạn lại như không có gì cười: "Thật ra chị không ghét ông nội chút nào hết, tuy rằng ông rất nghiêm khắc với chị, kỳ thật cũng là bởi vì cảm thấy nếu chị là con trai, tương lai Tô gia sẽ có hy vọng. Em đừng thấy ông nội chị như vậy, lúc ấy ông đã nói với ba rằng đời này chỉ nhận ba chị em bọn chị là cháu gái, bên ngoài nếu có chó mèo gì, ông một mực không thừa nhận."
Tô lão gia là một người rất có khí phách, bất kể là trước kia hay là hiện tại, chỉ là trước kia đã dùng sai phương thức đối đãi với Tô Mạn.
"Bà nội đối với chị cũng rất tốt, ông nội không cho chị ăn cơm, bà nội chịu sẽ lén đưa sữa cho chị, ông nội biết cũng mắt nhắm mắt mở. Hôm qua em cũng gặp bà chị mà phải không? "
"Gặp rồi, chị vẫn luôn nói chuyện với bà, em vốn định đi đến chào hỏi, Duyệt Duyệt nói bà nội Tô hiếm khi gặp chị, bảo em đừng đi làm mất hứng."
Cũng không phải nói nàng làm mất hứng, là bởi vì Triển Duyệt nghĩ đến đoạn chuyện Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành không thể nào nhắc tới, bà nội Tô hiện tại khẳng định cũng biết bọn họ là kết hôn giả, nếu nhìn thấy Nguyễn Đào khó tránh khỏi sẽ giận cá đánh thớt.
Tô Mạn cũng biết điều đó.
"Bà nội có hỏi em, nói là ông nội khen em không dứt miệng, bảo bà nội thỉnh thoảng có thời gian cũng nói với em mấy câu."
"Hả?! Ông nội Tô thế mà lại khen em? Nói giỡn chứ gì, em còn tưởng rằng ông nội Tô sẽ chửi em ầm lên chứ."
Tô lão gia chỉ là lớn tuổi, hiện tại khi nhìn tiểu bối cũng không có mạnh mẽ vang dội như xưa, rất nhiều chuyện cũng đều nghĩ thông suốt.
Bất kể là chuyện của mấy cháu gái Tô gia, hay là chuyện của Tô Mạn và Nguyễn Đào, ngoại trừ có lẽ đối đãi với ba mẹ Tô còn có chút tiếc nuối, những chuyện khác đều đã hiểu rõ.
"Ông nội chị có thể cảm thấy có lỗi với mẹ chị, bởi vì mẹ chị là người con dâu ông tự mình lựa chọn, ba chị cũng thích, lúc ấy không nói hai lời làm sính lễ cho mẹ chị, một chút cũng không chừa chỗ cho bà từ chối. Kết quả ông nội biết nhà máy của ông ngoại phá sản là chuyện tốt ba chị làm, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn mẹ chị cũng không dám, dẫn đến bọn họ nói muốn ly hôn, ông nội chị một câu cũng không nói."
"Chỉ là sau khi ba mẹ ly hôn, ông nội cũng hoàn toàn mặc kệ chị, có đôi khi còn cho chị một chút tài nguyên."
Tô Mạn nói nhẹ nhàng, nhưng Nguyễn Đào lại có thể tưởng tượng ra được quá khứ xót xa kia.
"Mẹ chị, chị chưa từng gặp qua sao?"
"Gặp rồi, vào hai năm trước, bà ấy muốn cho đứa con hiện tại của bà ấy vào giới giải trí, tìm tới chị hi vọng chị nâng đỡ con gái của bà ấy nhưng chị không đồng ý."
Nguyễn Đào bị sốc.
Trên thế giới làm sao có thể có người mẹ như vậy, không quan tâm con của mình, khi nhìn thấy Tô Mạn nổi tiếng, sau này tới cửa yêu cầu Tô Mạn nâng đỡ đứa con hiện tại của bà ấy?!
Tô Mạn từ chối cho ý kiến mà cười, ánh mắt rơi vào con đường phía xa ở giao lộ đường cao tốc, chính là vị trí của đoàn phim.
Có một ngã ba nho nhỏ, trên biển chỉ đường hướng về vị trí đại lộ viết tên quốc lộ cùng tên thành phố Hải Thị liền nhau, ngã rẽ lại viết "Thiên đường Dorothy".
Thiên đường Dorothy là một sân chơi trẻ em có chút danh tiếng xung quanh Hải Thị, chủ đề chính là "Cùng Dorothy tham gia hành trình phiêu lưu kỳ ảo".
Tô Mạn đánh tay lái, quẹo xuống.
"Khi còn bé chị luôn muốn đi chơi ở Dorothy, khi đó trên TV toàn là của Dorothy, sau đó được như ý nguyện đi một lần, lại phát hiện các bạn nhỏ đều được ba mẹ dẫn đi, chỉ có chị là được bảo mẫu dắt đi."
"Thật ra chị thấy cũng chẳng sao, nhưng sau đó lại thấy mẹ chị, dẫn theo đứa con hiện tại của bà chụp ảnh ở Dorothy, trông có vẻ cười rất vui vẻ, khi đó chị mới hiểu được, mẹ chị không phải không yêu trẻ con, chỉ là không yêu chị mà thôi."
Khi còn bé Nguyễn Đào cũng từng đến Thiên đường Dorothy, cho dù là Nguyễn Danh Thành không rảnh, các cậu của nàng cũng sẽ thay phiên nhau dẫn nàng đi chơi, sợ tình yêu nàng nhận được ít hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Nàng không có mẹ, nhưng lại nhận được càng nhiều tình yêu, Tô Mạn có mẹ, lại chẳng có chút tình yêu nào.
Nguyễn Đào cảm thấy trong lòng mình đều xót xa, giống như là ăn một ít kẹo cầu vồng rắc bột chua, làm cho cả khuôn mặt của nàng đều chua xót theo.
Vị trí của đoàn phim cách Thiên đường Dorothy chừng 10 km, Nguyễn Đào chọc chọc cánh tay Tô Mạn, đôi mắt đều sáng lấp lánh.
"Cô Tô, chúng ta đến Thiên đường Dorothy đi, cùng em tiến vào hành trình phiêu lưu kỳ ảo đi!"
"Bây giờ sao?"
"Bây giờ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...