Edit: phuong_bchii
________________
Từ Vân Nam trở về thật ra đã hơi muộn, hoàng hôn nặng nề đè xuống, toàn bộ thành phố cũng đã rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Sân bay cách biệt thự Nguyễn gia gần hơn nên Tô Mạn liền dứt khoát theo Nguyễn Đào về nhà.
Có lẽ là nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước ở cửa nhà Nguyễn Đào, lúc đi tới cửa Nguyễn Đào còn có chút ngượng ngùng, Tô Mạn dừng xe ôm nàng xuống, trên tay Nguyễn Đào cầm bó hoa bách hợp kia, gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Nàng ngượng ngùng xoắn xít nói: "Ừm...... Cái đó, lần trước xin lỗi......"
"Xin lỗi cái gì? Không cho tôi vào nhà, hay là muốn cùng tôi nước sông không phạm nước giếng? Em không phải còn chúc tôi tiền đồ sáng chói sao? Tiền đồ của tôi đã đủ sáng chói, hay là tiền đồ của em nên được chúc phúc."
Tô Mạn giống như không tức giận, lại giống như mang theo một chút âm dương quái khí.
Cũng bình thường, dù sao lần trước nàng nói chuyện thật sự không dễ nghe, mặc cho ai nghe đều sẽ nhíu mày, Tô Mạn đã xem như có phong độ.
"Ừ...... Vậy sau đó chị đi đâu?"
Tô Mạn vừa vào cửa vừa tức giận trả lời: "Về nhà tôi, ngày hôm sau đến đội cảnh sát giao thông đóng phạt."
May mắn bằng lái xe của người đại diện đại oan của cô còn có thể trừ điểm, bằng không Tô Mạn sẽ trở thành nghệ sĩ đầu tiên bởi vì vượt đèn đỏ mà đi thi lại.
Bây giờ người đại diện của cô còn đang học lại luật an toàn giao thông đường bộ trong bảy ngày:)
Nguyễn Đào nghe đến đó liền càng ngượng ngùng, nàng sờ sờ mũi mình, chột dạ muốn chết.
Nàng nhanh chóng tìm ra dép lê Tô Mạn mang ở Nguyễn gia, chân chó đặt ở dưới chân Tô Mạn: "Lần sau sẽ không, xin mời, xin mời."
"Lần sau? Em còn hy vọng chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa?"
Giọng nói của Tô Mạn vừa nghe liền tức giận, Nguyễn Đào tuân theo nguyên tắc sinh mệnh thứ nhất cũng không dám nói tiếp.
Chân Nguyễn Đào vẫn cần nhảy lò cò bước đi, để không đụng tới mắt cá chân bị thương đều cố gắng để cho mình đi như con gà một chân, chỉ là khi nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Mạn từ phía sau đuổi theo ôm lên, đi về phía phòng ngủ lầu hai.
Giọng nói Tô Mạn còn truyền đến đỉnh đầu Nguyễn Đào: "Thế nào? Có thể tự tắm không? Có cần tôi giúp không?"
Nguyễn Đào vừa ôm cổ cô sợ mình ngã xuống, vừa lại thiếu chút nữa bị cô trực tiếp hù chết.
Cái gì gọi là cần cô giúp không? Để Tô Mạn giúp mình tắm rửa gì đó, Nguyễn Đào căn bản cũng không dám nghĩ được không?!
Nào biết Tô Mạn người này phấn đấu đến cuối cùng, lại cúi đầu nhìn Nguyễn Đào, trên mặt còn có chút trêu tức: "Xấu hổ? Tôi cũng không phải chưa từng giúp em tắm."
Không nói còn đỡ, lại nói tiếp Nguyễn Đào liền nhớ tới lần trước sau khi trở về từ quán bar, quần áo của mình đều bị lột sạch sẽ, vừa nhìn chính là sau khi tắm rửa xong, không cần nghĩ cũng biết là Tô Mạn giúp nàng tắm.
Tô Mạn đặt Nguyễn Đào lên chiếc giường hồng phấn trong phòng Nguyễn Đào, cô không vội vã đi, ngược lại là hai tay đều chống ở bên người Nguyễn Đào, cả người cảm giác áp bách đều trực diện đè xuống, để cho Nguyễn Đào cũng không dám có hành động khác.
Tô Mạn cười nói: "Tiểu Đào Tử còn có thể thẹn thùng sao? Không phải Khanh Vân đều gọi em là Ớt Nhỏ sao?"
"Đêm qua còn lột quần áo tôi, nói muốn tôi sinh con cho em, hôm nay cô Nguyễn lại thẹn thùng?"
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Đào trong nháy mắt trợn tròn, trên mặt của nàng đều là không thể tin, đã thấy khóe miệng Tô Mạn hơi nhếch lên, âm thanh nói chuyện cũng không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào.
"Làm sao có thể! Làm sao em có thể nói những lời như vậy?!"
"Ý của cô Nguyễn chính là không muốn trách nhiệm? Có muốn tôi đi tìm đạo diễn xin video gốc trước khi phát sóng, để em thấy rõ tối qua rốt cuộc em đã hôn tôi bao nhiêu lần không?"
"Không không không! Không cần!"
Tô Mạn vươn tay nghịch tóc Nguyễn Đào, cười nói: "Tôi nghe nói trước kia em còn có gan ném sâu trong phòng làm việc của ba em? Hiện tại sao lại không có lá gan đó, xem video gốc cũng xấu hổ."
Nguyễn Đào lắp bắp nói: "Đó đều là chuyện hồi nhỏ của em, khi đó, ừm, tính tình không tốt."
Hiện tại cũng nhìn không ra tính tình tốt bao nhiêu, lúc mềm mại cũng mềm mại đáng yêu như tên của nàng, lúc cay lên cũng là tư thế cay chết người không đền mạng.
Mấy hôm trước Tô Mạn đã bị quả ớt nhỏ này hung hăng làm cho cay.
Ai biết được quả ớt nhỏ này còn biết dùng bạo lực lạnh?
Đầu Tô Mạn chậm rãi tới gần Nguyễn Đào, chạm chóp mũi vào chóp mũi của nàng, giống như là tư thế muốn hôn nàng.
Mặt Nguyễn Đào đỏ lên, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đẩy Tô Mạn ra, cả người đều giống như là hít thuốc đột nhiên hưng phấn lên, vừa nhảy nhót đến trước bàn học của chính mình, quả nhiên hai mươi mấy cái khung ảnh lớn nhỏ đều chỉnh tề bày ra.
Nguyễn Đào từ trong đó tìm ra khung ảnh trước kia của nàng, cũng chính là ảnh chụp chung mà Tô Mạn đã nói lúc trước của nàng và Bách Văn Viễn.
Nguyễn Đào trong ảnh trông khá ngốc nghếch, trên mặt còn nở nụ cười thanh xuân dào dạt, đơn thuần như là một con thỏ trắng.
Bách Văn Viễn phía sau nàng trông cũng đẹp trai thanh xuân, không giống với lần trước nhìn thấy ở phòng phát sóng《Cùng tôi kết hôn đi》, Bách Gian Viễn hiện tại cũng là thiếu niên có thể một mình đảm đương một phía, không còn là cậu bé trước kia vì vào đội huấn luyện mà hồi hộp không chịu được.
Nguyễn Đào từ phía sau mở ra khung ảnh, lấy ra tấm ảnh này, nàng đột nhiên cảm giác mình giống như đã tiêu tan.
Bất kể là hiểu lầm Bách Văn Viễn là một tên cặn bã, hay là bởi vì tâm sự không chịu nổi của mình khi còn trẻ bị Sóc vạch trần trước mặt mọi người, đều đã tiêu tan.
Hiện tại những chuyện này đối với nàng mà nói đều là râu ria.
Nguyễn Đào nhìn bó hoa bách hợp được cô đặt ở đầu giường, cười khanh khách vươn tay về phía Tô Mạn, ngón tay còn đong đưa rất đáng yêu.
"Cô Tô, cho em mượn bật lửa một chút nha."
Ánh mắt Tô Mạn lóe lên, biểu cảm trên mặt hiền hòa như là một vũng nước xuân, muốn làm cho người ta lún sâu trong đó.
Cô nhẹ giọng nói: "Chờ tôi một chút, bật lửa lúc trước qua cửa an ninh đã bị giữ lại, tôi vào phòng lấy."
Đợi đến khi Tô Mạn đưa bật lửa cho Nguyễn Đào, Nguyễn Đào đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nàng đè bật lửa lại, nhìn ngọn lửa trong nháy mắt thổi quét tấm ảnh, ngọn lửa mang theo nhiệt độ nồng nhiệt, liếm láp tấm ảnh, trong không khí tản ra một ít mùi khét đặc trưng của đồ đốt, cùng một ít mùi vị đặc trưng của đồ nhựa sau khi bị ngọn lửa thiêu rụi.
Đốt cháy không chỉ là một tấm ảnh mỏng, mà còn là băn khoăn lâu dài của Nguyễn Đào trong khoảng thời gian đó.
Trong đêm khuya đốt một mồi lửa, cũng có thể thiêu hủy tất cả bất an trong lòng người.
Nguyễn Đào nhìn tấm ảnh trên tay từng chút từng chút bị cháy thành một cục, lại thành tro tàn đen kịt, tất cả đều rơi vào trong một cái ly đầy nước mà Tô Mạn đưa lên.
Vẻ mặt Tô Mạn có chút cổ quái, cô nhìn Nguyễn Đào, khẽ cười nói: "Không thể gây ra hỏa hoạn, buổi tối cũng không thể đùa với lửa, bằng không sẽ đái dầm."
Nghịch lửa sẽ đái dầm gì gì đó, là lúc nhỏ đều sẽ nghe được.
Trên mặt Nguyễn Đào hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, mặc kệ là những tâm tư khó thể lý giải trước kia hay là khó xử sau khi bị vạch trần đều là hiểu lầm, hoặc là cảm thấy mất mặt cũng tốt, không làm Tô Mạn thất vọng, không làm Bách Văn Viễn thất vọng, không làm chính mình thất vọng, đều là chuyện đã qua.
Nàng luôn luôn là người thản nhiên vừa cởi mở, sau khi nhìn rõ mình muốn thứ gì đều sẽ quyết chí tiến lên.
Tô Mạn cũng nở một nụ cười, cô có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Đào.
"Đúng là tâm tính trẻ con mà."
Tâm tính trẻ con, lại làm cho Tô Mạn cảm nhận được sự thả lỏng trước nay chưa từng có, rõ ràng là Nguyễn Đào làm một chuyện rất ngây thơ, nhưng cô cũng làm theo.
"Tại sao phải lựa chọn đốt tấm ảnh này?"
Nguyễn Đào suy nghĩ một chút: "Trên đường trở về em đã muốn đốt rồi, thật ra em quên mất mình đã chụp tấm ảnh này, vẫn là lần trước chị nhắc tới em mới nhớ ra, em cảm thấy nếu em cũng chưa từng thích chàng trai này, còn giữ lại ảnh chụp với cậu ấy, đối với cậu ấy trong quá khứ và em, còn có những người trong tương lai đều không công bằng."
Tô Mạn cảm thấy trái tim mình dường như trong nháy mắt cũng trở nên ấm áp, cô dẫn đầu nói: "Cho nên em cảm thấy phải công bằng với người trong tương lai? Bây giờ, xem như là có châm ngôn mới sao?"
Nguyễn Đào có hơi sững sờ, đã thấy Tô Mạn vươn tay nâng mặt nàng, ở trên trán nàng đặt xuống một nụ hôn thành kính lại tùy ý, như là cánh bướm lượn qua ruộng hoa ngày xuân, ở trong lòng lưu lại một chuỗi cảm giác điện giật mềm mại tê dại.
"Nếu em không thể quên chính là 《Châm ngôn tình yêu》, vậy tôi đã tặng cho em một đóa hoa bách hợp mới, và bây giờ em đã có châm ngôn mới, cuối cùng đã không còn liên quan gì đến người khác nữa."
Chỉ là thuộc về cô, chỉ là thuộc về cô và cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...