Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Edit: phuong_bchii

_________________

Khanh Vân nhìn chén nhỏ trước mắt hai người, bên trong còn có vài miếng nấm, liền thầm nghĩ đại sự không ổn.

Những người khác đều nhìn qua, Khanh Vân vừa bắt lấy chuẩn bị đi trong phòng bếp đại chiến với chuột tinh Sư Ân vừa nói: "Cô Tô, làm phiền chị bắt Đào Đào lại một chút, cậu ấy cứ nói cậu muốn đi giết rồng......"

Khúc Trấn vỗ trán: "Ai nha! Hai đứa nhỏ này ăn vụng canh nấm của tôi!"

Thật là phòng trước phòng sau, trộm nhà khó phòng a.

Khúc Trấn dở khóc dở cười, vội vàng dặn dò mọi người tuyệt đối không được ăn vụng canh nấm.

Mọi người nhìn động tĩnh của Sư Ân và Nguyễn Đào liền biết nấm này tám phần là có độc, cho dù mùi vị tràn ngập trong không khí quả thật ngon đến mức đầu lưỡi người ta cũng muốn rớt, nhưng làm sao còn dám uống?

Dù sao bọn họ cũng không muốn đi giết rồng, cũng không muốn đại chiến chuột tinh.

Tô Mạn ôm lấy Nguyễn Đào, Tiêu Đình Chi nhanh chóng đi tìm đạo diễn lái xe vào, đưa hai người đến bệnh viện trước rồi nói sau.

"Hây, hây, yêu nghiệt to gan, chạy đi đâu! Xem gậy Kim Cô của ta đây!"

Tô Mạn có chút cạn lời cười nói: "Em coi mình là Tôn Ngộ Không à?"

Câu này hỏi đến Nguyễn Đào giống như sửng sốt, nàng nhìn Tô Mạn nhìn nửa ngày, lại dụi dụi mắt mình, đột nhiên nâng mặt Tô Mạn lên trực tiếp hôn.

"Cô thật xinh đẹp, theo tôi về nhà đi người đẹp, hi hi, người đẹp."

Vừa hôn thì coi như xong, còn phát ra một số tiếng la hét hèn mọn, Tô Mạn cũng không né tránh, tùy ý để cái người nổi điên này hôn không ngừng hôn lên gương mặt vô giá của mình.

Nàng còn có thể bình luận như thật: "A, bây giờ là Trư Bát Giới rồi."


Tình huống của Sư Ân cũng không khá hơn chút nào, nếu không phải Khanh Vân có sức lực lớn, đã phải trực tiếp bị anh giãy thoát rồi.

Hai người này một người chỉ vào gà vịt trong sân nói đều là chồn, một người hôn Tô Mạn không ngừng, còn để Tô Mạn làm thê thiếp phòng thứ 18 của nàng.

Tô Mạn hỏi: "Tại sao là phòng 18? 17 phòng trước là ai?"

Nguyễn Đào cười hì hì, có chút ngượng ngùng nói, nàng nhìn trái nhìn phải, lại lặng lẽ ghé sát vào Tô Mạn nói tên của một số người.

Ngược lại nghe quen tai, Tô Mạn nghe xong thì trực tiếp nhếch khóe miệng.

Nếu như không sai, đó là tên của tất cả các nhân vật mà cô đã đóng.

Cho nên trong kịch bản hiện tại của Nguyễn Đào, 17 người vợ trước của nàng đều là nhân vật chính mình từng đóng sao?

Nói như vậy, làm phòng 18 hình như cũng không tệ.

"Vậy chính thất thì sao? Đây đều là thê thiếp, phu nhân chính thất của cô Nguyễn là ai?"

Câu hỏi này giống như trực tiếp hỏi cho Nguyễn Đào mơ màng, nàng chớp chớp hai mắt, nửa ngày mới có chút hoảng hốt, không quá chắc chắn nói một tiếng: "Chính thất...... Hình như là mẹ kế...... của tôi?"

Lời nàng nói hiện tại căn bản không ai sẽ để ở trong lòng, chỉ có Tô Mạn nghe nghe nở nụ cười, khóe miệng tươi cười như là ánh trăng có thể dìm chết người.

"Mẹ kế của em? Em thích mẹ kế của em? Không phải em nói mẹ kế của em là một người phụ nữ ác độc sao?"

Tô Mạn vừa bế ngang Nguyễn Đào nhét vào trong xe, vừa hỏi.

Nguyễn Đào ngoan ngoãn ngồi xuống, sau khi nghe xong những lời này lại che miệng Tô Mạn.

"Suỵttt, cô cũng đừng nói lung tung nha, bị chị ấy nghe được nhất định sẽ giết cô diệt khẩu đấy, cô muốn làm thê thiếp phòng thứ 18 của tôi còn phải chờ chị ấy gật đầu mới được đấy nhá!"


Tô Mạn: "......"

Được thôi, tôi tự giết tôi vậy.

Vất vả lắm mới đến bệnh viện, bác sĩ nhìn động tĩnh của hai người này liền biết là bị bệnh gì, mở mí mắt ra nhìn sau đó liền quen thuộc viết đơn.

"Đi truyền dịch đi, sáng sớm ngày mai sẽ ổn thôi."

Vừa nhìn là biết thường xuyên xử lý vấn đề như vậy, tổ tiết mục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dưới sự xác nhận nhiều lần của đạo diễn, Tô Mạn ở lại chăm sóc Nguyễn Đào, Khanh Vân ở lại chăm sóc Sư Ân.

Bệnh viện không ít người là ăn nấm trúng độc, phòng bệnh đơn cũng rất căng thẳng, Tô Mạn cũng không có ý tứ cố ý khó xử, tổ tiết mục liền xin bệnh viện một phòng bệnh hai người, vừa vặn để Nguyễn Đào và Sư Ân nằm.

Lúc mới bắt đầu ghim kim tiêm Nguyễn Đào còn đang ồn ào, muốn Tô Mạn theo nàng về nhà.

"Về về, tôi cùng em về nhà, nhưng mà phu nhân của em hình như rất hung dữ, nếu như không thích tôi thì phải làm sao?"

Nguyễn Đào vỗ ga giường, ngồi dậy ôm mặt Tô Mạn hôn một cái.

"Tôi thích cô, chị ta dám làm khó cô, thì tôi đánh chết chị ta! "

"Vẫn là cô Nguyễn thương tôi."

"Đương nhiên rồi!"

Khanh Vân ngay từ đầu nghe còn cảm thấy không có gì, chỉ là cảm thấy Tô Mạn giống như đối với Nguyễn Đào cực kỳ dịu dàng, thế mà lại nguyện ý cùng nàng chơi trò quân phiệt bá đạo yêu tôi.


Nhưng mà càng nghe đến phía sau Khanh Vân càng cảm thấy có chút không thích hợp.

"Cô đã đồng ý theo tôi về nhà, khi nào thì ngủ với tôi?"

"Lúc kết hôn với em đó, bây giờ không tốt đâu, nếu em không chịu trách nhiệm với tôi thì tôi khóc ở nơi nào?"

"Không thể nào! Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô, he he he, người đẹp......"

Nguyễn Đào không phải đang truyền dịch sao! Sao giọng điệu nói chuyện còn giống như là uống quá nhiều như vậy!

Khanh Vân có chút không dám tin quay đầu lại, thì thấy Nguyễn Đào đã cởi ra một nửa áo khoác của Tô Mạn...

Không hổ là Ớt Nhỏ, ngay cả quần áo đại ảnh hậu cũng dám cởi!

Nhưng tại sao Tô ảnh hậu cũng vẻ mặt cưng chiều giống như Nguyễn Đào hiện tại thật sự làm cái gì cô cũng không sao cả là chuyện quái gì xảy ra vậy?

Trên mặt Tô Mạn thậm chí còn có một chút hưởng thụ?!

Thì ra Tô ảnh hậu cao cao tại thượng cũng sẽ cưng chiều Nguyễn Đào như vậy sao? Nhưng Nguyễn Đào vừa hôn vừa ôm cô, dính cả nước miếng trên mặt cô rồi?!

Khanh Vân cảm thấy có chút không có mắt nhìn, vừa định mở miệng nói chút gì đó, đã bị Sư Ân tát trước một cái vào mặt nở hoa.

"Bốp! Yêu tinh! Chạy đi đâu! Ăn của lão Tôn ta một gậy!"

Khanh Vân bị vô duyên vô cớ ăn một quyền: "????"

Không phải, kịch bản Tôn Ngộ Không này còn có thể qua tay sao?!

Cậu sợ lúc Sư Ân giãy dụa kéo kim tiêm trên tay, bất chấp ót còn đau, vội vàng ôm lấy Sư Ân, khuyên can mãi mới khiến Tôn Đại Thánh tạm thời buông tha không đánh chết cẩu yêu này, thậm chí còn cùng cẩu yêu kết bái huynh đệ.

Khanh Vân nghĩ mình chẳng những là cẩu yêu, còn là loại chó Corgi, cả người đều có chút không ổn.

Cậu nắn nắn hàm dưới của mình, nghĩ thầm chờ Sư Ân tỉnh lại, cậu nhất định phải đòi lại sạch sẽ cả vốn lẫn lãi ở trên người đối phương trở về mới được.

Nhưng cũng không có tâm tư đi quan tâm Tô Mạn với Nguyễn Đào.


Nguyễn Đào còn đang cởi áo khoác Tô Mạn, thậm chí đã thành công hơn phân nửa, liền muốn cởi xuống toàn bộ áo khoác của Tô Mạn.

Tô Mạn tùy ý nàng giở trò, chỉ che chở vị trí bàn tay nàng ghim kim không bị đụng tới, những thứ khác đều là Nguyễn Đào muốn làm cái gì thì làm.

Nguyễn Đào lại hôn lên mặt Tô Mạn một cái lớn, cười hì hì nói: "Hì hì, người đẹp, cô thơm quá."

Tô Mạn cười nói: "Thật sao? Vậy em nói xem tôi là mùi gì?"

Nguyễn Đào liếm liếm môi, giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ừ, là mùi hoa oải hương, lúc trước tôi nhìn thấy fan của mẹ kế tôi nói chị ấy có mùi hoa oải hương, cô và mẹ kế của tôi đẹp như nhau, cho nên cô cũng là mùi hoa oải hương. Tôi nói cho cô biết, mẹ kế của tôi rất rất xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy chị ấy đều cảm thấy wow, nhưng mẹ kế của tôi luôn hung dữ với tôi, hu hu hu."

Còn biết fan của cô, xem ra thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Tô Mạn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng: "Tôi hung dữ với em lúc nào vậy? Đó đều là do em học tập không cố gắng, lời thoại vô cùng đơn giản cũng nhớ không xong, vận động cũng muốn lười biếng, cho rằng kỳ thi nghệ thuật dễ dàng như vậy sao?"

Thời điểm Tô Mạn nghiêm khắc nhất với Nguyễn Đào chính là lúc Nguyễn Đào chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.

Nguyễn Đào bĩu môi, bộ dáng không phục, đôi mắt thật to mờ mịt ngấn nước.

Tô Mạn thiếu chút nữa cho rằng Nguyễn Đào sắp khóc, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, kết quả Nguyễn Đào lại khí phách hừ lạnh một tiếng.

"Cô cứ ở nhà sinh con cho tôi là được, dù sao mấy thê thiếp trước đều không có sinh ra con, cũng không biết là như thế nào, cô phải tranh đua lên đó!"

Tô Mạn: "......"

Tô Mạn nhịn một chút, thầm nghĩ nàng bây giờ là bị thần kinh, đừng tức giận với người bị trúng độc và bị thần kinh.

"Em muốn tôi sinh con cho em?"

"Đúng vậy! Cô là thê thiếp của tôi, không phải nên sinh con cho tôi sao? Hì hì hì, chúng ta tới làm chút chuyện sinh con đi!"

Tô Mạn một tay ấn Nguyễn Đào đang loạn, vòng tay cô lại không đụng tới chỗ ghim kim, đặt đầu lông xù của Nguyễn Đào vào trong ngực.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Nguyễn Đào, em tốt nhất thành thật cho tôi một chút, bằng không tôi không ngại chờ sau khi em hồi phục cùng với em làm chút chuyện sinh con đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận