Sau khi trở lại sư môn, Cố Hàn Giang lại mặc y phục của Lăng Tiêu tiên tôn, một thân tiên bào trắng thuần, không dính bụi trần, cao cao tại thượng.
Đã một thời gian Kỳ Thù không nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cậu ngốc lăng một chút rồi ngoan ngoãn gọi: “Sư tôn.”
Cố Hàn Giang ôm Kỳ Thù đáp xuống đất.
Cách đó không xa, Thanh Lan tiên tôn cũng đang xách cổ Lục Thừa Viễn.
Đệ tử của ông ta bị Kỳ Thù đánh vài đòn, phát quan vặn vẹo, mặt mũi đầy vẻ bất mãn.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, hắn đã bị sư tôn mình giáo huấn: “Ngươi lại đi trêu chọc đại sư huynh ngươi à?”
Lục Thừa Viễn tức đến ngu người, suýt nữa còn không nói nổi: “Là, là tại hắn không nói gì đã xông vào đánh con! Con có đánh trả đâu!!!”
Kỳ Thù chen vào: “Là ngươi không đánh trả được.”
Lục Thừa Viễn: “Ngươi…….”
“Được rồi.” Thanh Lan tiên tôn liếc Lục Thừa Viễn một cái, nghiêm mặt nói, “Thân là sư huynh, giáo huấn thì sư đệ đương nhiên phải nghe, còn không mau đi xuống.”
Lục Thừa Viễn còn đang muốn gân cổ cãi lại, nhưng vừa thấy ánh mắt Thanh Lan tiên tôn, thấy ông ra hiệu với mình.
“……”
Lục Thừa Viễn đã quá quen thuộc vẻ mặt này.
Năm đó lần đầu tiên hắn hẹn Kỳ Thù ra sau núi tỷ thí, hắn thua liền đánh nát ngọc bội của Kỳ Thù, khi đó Lăng Tiêu tiên tôn cùng Thanh Lan tiên tôn cũng đuổi tới ngăn họ lại như bây giờ.
Mà khi ấy sư tôn hắn cũng dùng ánh mắt này ra hiệu cho hắn.
Đáng tiếc khi đó hắn không hiểu, vẫn gào lên cãi không chịu nhận sai.
Thế là bị phạt nhốt nửa năm sau núi.
Giờ hắn hiểu rồi, ánh mắt này có nghĩa là, nhanh biến đi.
Vẻ mặt Lục Thừa Viễn thay đổi nhanh như chớp, nói vài câu "Vâng, vâng, đa tạ sư huynh chỉ giáo", rồi vội vàng chạy đi.
Kỳ Thù nhìn theo bóng lưng của hắn, tặc lưỡi: "Chạy nhanh thật."
Cố Hàn Giang hỏi: “Nó khiến em không vui sao?”
“Không sao.” Kỳ Thù không muốn nhắc lại nên nói sang chuyện khác, “Sư tôn xong việc rồi sao?”
Cố Hàn Giang gật gật đầu.
Thanh Lan tiên tôn cười nói: “Tiểu A Thù không cần lo lắng, nghe tin sư tôn ngươi về, ta chỉ tìm y tiên chẩn trị cho hắn thôi.”
“Chẩn trị?”
“Ừm, nhưng giờ thì không cần nữa.” Ông ta nhìn Kỳ Thù một lượt, càng nhìn càng vừa lòng, “Ta thấy hai người các ngươi hiện tại đều vô cùng tốt, sao còn cần y tiên gì nữa.”
Kỳ Thù chợt hiểu ý Thanh Lan tiên tôn, lỗ tai cậu đỏ bừng.
Cố Hàn Giang: “Thanh Lan.”
“Khụ……” Thanh Lan tiên tôn thanh giọng nói, “Bỗng nhiên ta nhớ còn có việc, xin cáo từ, hai vị cứ tự nhiên.”
Nói xong ngự kiếm đi mất, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Kỳ Thù: “………”
Cố Hàn Giang đưa Kỳ Thù rời khỏi chủ phong.
Thời gian này hầu hết đệ tử đều đã đi học, đi qua cây cầu nối với chủ phong là sẽ không có ai quấy rầy họ nữa.
Hai người hành tẩu trên sơn đạo, Kỳ Thù một bụng nghi vấn nhưng không dám hỏi, cả người đều nghẹn.
Cố Hàn Giang nhìn ta suy nghĩ của cậu, giải thích: “Không phải ta nói.”
“Hả?” Kỳ Thù chớp chớp mắt, “Vậy sao chưởng môn lại biết……”
“Sau khi từ thành Lăng Dương trở về, ta bị tâm ma nhập thể, tẩu hỏa nhập ma.”
Bước chân Kỳ Thù chợt dừng lại.
Lẽ ra cậu phải sớm đoán được, khi đó tâm ma của sư tôn đã nghiêm trọng như vậy rồi, sao mình lại còn làm mình làm mẩy muốn đường ai nấy đi với sư tôn chứ.
Sao có thể không bị ảnh hưởng chứ.
“Không phải lỗi của em, A Thù.” Cố Hàn Giang cầm tay cậu, tiếp tục dắt cậu đi về phía trước, “Là ta lâm vào mê võng, đó là kiếp nạn của ta.”
“……Là Thanh Lan thi pháp thay ta áp chế tâm ma, đồng thời, cũng khuyên ta nên nghĩ thông suốt.”
“Em đã có dũng khí thừa nhận nội tâm mình, sao ta lại nơi nơi trốn tránh chứ.”
“Thì ra là vậy.” Kỳ Thù nhẹ nhàng nói, “Vậy còn phải đa tạ Thanh Lan tiên tôn.”
Cố Hàn Giang nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Quả thực nên đa tạ hắn.”
Tình cảnh khi đó nguy hiểm hơn những gì Cố Hàn Giang kể lại rất nhiều.
Lăng Tiêu tiên tôn có thể tung hoành ngang dọc Tu chân giới, nếu hắn thực sự mất khống chế, vậy chắc chắn là một tai nạn đáng sợ với toàn bộ Tu chân giới này.
Tình huống xấu nhất, hắn sẽ phải dùng kiếm tự kết liễu mình trước khi hoàn toàn mất khống chế.
Khi đó, Thanh Lan chỉ nói với hắn một điều.
“……Tâm ma này là do chấp niệm của ngươi mà thành, ngươi cảm thấy chấp niệm của tiểu đồ đệ kia sẽ ít hơn ngươi sao?”
“Nếu ngươi tẩu hỏa nhập ma, vậy còn có thể dựa vào cảnh giới trăm năm tu hành mà miễn cưỡng nhặt về một mạng, nhưng tiểu đồ đệ kia của ngươi thì sao? Nó không có tu vi cao như ngươi, nếu nó cũng hình thành tâm ma như vậy, đừng nói mấy năm, quá lắm nó cũng chỉ có thể trụ được một tháng.”
“Đây là kết quả ngươi muốn sao?”
Đó đương nhiên không phải điều hắn muốn.
Một buổi nói chuyện như vậy đã khiến Cố Hàn Giang hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cố Hàn Giang hoàn toàn không để tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn, nhưng còn Kỳ Thù thì sao?
Sao hắn có thể để Kỳ Thù rơi vào hoàn cảnh giống mình chứ.
Bảy ngày.
Cố Hàn Giang dùng thời gian bảy ngày mạnh mẽ chiến đấu với tâm ma, sau khi áp chế thành công, một lần nữa hắn lại xuống núi tìm tiểu đồ đệ của mình.
“Ồ, nơi đây là…..”
Vừa rồi Kỳ Thù vẫn luôn tâm sự nặng nề, mãi tới bây giờ mới phát hiện, lối sư tôn dẫn cậu đi không phải lối về Bách Trượng Phong.
Mà hình như là…..lối đi Linh Hư động.
Cố Hàn Giang đáp: “Muốn mang em tới một nơi trước đã.”
Một lát sau, hai người quả thực đã đến trước cửa Linh Hư động.
Linh Hư động là nơi Lăng Tiêu tiên tôn bế quan, sau khi hắn xuất quan, nơi này liền không có ai tới.
Cố Hàn Giang nắm tay Kỳ Thù bước qua cầu treo, tiến vào cửa động.
Kỳ Thù: “……..”
Sư tôn không phải muốn nhốt cậu ở đây bế quan tu hành chứ?
Song tu bất kể ngày đêm, cho tới khi cậu đạt tới cảnh giới của sư tôn sao?
Cậu sẽ chết mất.
Kỳ Thù nuốt nước miếng, sợ cứng cả người.
“Sao em không đi?” Cố Hàn Giang nhận thấy cậu khác thường, vội quay lại nhìn, “Không muốn tới sao?”
Quả nhiên là muốn nhốt cậu lại song tu rồi!
Sao cậu dám nói không chứ?!
Kỳ Thù méo mặt, tủi thân nói: “Không, đệ tử nguyện ý.”
Đáy mắt Cố Hàn Giang hiện lên ý cười nhàn nhạt, đáng tiếc Kỳ Thù không thấy.
Hắn thu lại ánh mắt, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Kỳ Thù mang tâm lý chịu chết bước qua kết giới Linh Hư động, vừa nhìn thấy, cậu liền ngây ngẩn cả người.
Linh Hư động không phải một sơn động không thấy ánh mặt trời như cậu nghĩ.
Mà ngược lại, trước mắt cậu xuất hiện một triền núi trống trải.
Bầu trời trong vắt và không khí mát lành, cỏ xanh trên núi trải dài vô tận, nhẹ nhàng nghiêng theo làn gió.
Xa xa, suối nước chảy róc rách, cá nhảy lên, ánh mặt trời chiếu sáng cả vảy.
Bên suối có một cây cổ thụ cao ngất.
Dưới gốc cây là một cánh đồng hoa.
“Nơi…..nơi này là…..”
Cố Hàn Giang: “Đây là nơi ta đã dùng đạo pháp để huyễn hóa ra trong lúc bế quan.”
Kỳ Thù không kịp phản ứng: “Vậy, vậy sư tôn đưa em tới Linh Hư động, là để em xem thứ này, mà không phải là…….”
Không phải muốn nhốt cậu lại song tu hả?
……Thế mà lại có một chút…..mất mát.
Cố Hàn Giang: “Nếu em muốn, vậy cũng có thể.”
Kỳ Thù: “?”
Cố Hàn Giang nắm tay Kỳ Thù bước đến dưới tàng cây.
“Nơi đây có một ngàn không trăm năm mươi chín đóa hoa.”
Kỳ Thù sững sờ một hồi, sau đó mới nhận ra một chuyện: "Đây là..."
“Là ba năm đó, A Thù.” Cố Hàn Giang thì thầm, “Mỗi một đóa đều ở đây, mỗi một đóa ta đều nhận được.”
Những đóa hoa mang theo tình cảm của thiếu niên, vượt qua thiên sơn vạn thủy tới bên hắn.
Hắn quý trọng mà trồng hết ở đây, mới hình thành nên cánh đồng hoa này.
Mỗi một cành hoa đều là một mảnh chân tình, hắn đều nhận được.
Giọng nói của Kỳ Thù có chút khô khốc: "Em tưởng...!em tưởng..."
Cậu tưởng chẳng qua chỉ có một mình cậu tình nguyện, cậu tưởng những tâm sự bí ẩn đó vĩnh viễn sẽ không có ai biết, cậu tưởng cậu vĩnh viễn sẽ không được đáp lại.
Nhưng chung quy cũng chỉ là cậu tưởng vậy mà thôi.
Có một người âm thầm đón nhận tất cả tình yêu của cậu, và cất giữ nó ở một nơi mà mình cậu hề hay biết.
“Ta chưa từng trải nghiệm tình yêu nhân thế, hẳn đã khiến em tủi thân rất nhiều.” Cố Hàn Giang nói, “Nhưng từ nay về sau ta sẽ cố gắng, nếu ta có làm gì sai sót, em hãy nói cho ta biết.”
“A Thù, em từng nói, cùng người trong lòng ở bên nhau là chuyện vui vẻ nhất, muốn vui vẻ là không sai.”
“Ta cũng muốn để em vui vẻ.”
Cơn gió nhẹ thổi qua suối nước, thổi cả lên những sợi dây nhỏ trên cây đa, Cố Hàn Giang rũ mắt nhìn Kỳ Thù, hơi cúi đầu như muốn hôn cậu.
Kỳ Thù nhìn hắn rất lâu, nhưng cuối cùng cậu vẫn quay đầu tránh nụ hôn này.
Cố Hàn Giang: "?"
Kỳ Thù che mặt: "Sư tôn, người...!người có thể thay quần áo trước được không?"
Cậu biết bầu không khí bây giờ đang rất tốt, mình làm vậy quả thực mất hứng.
Nhưng sư tôn mặc đồ này, nhìn vừa trang nghiêm vừa đứng đắn, giống như đã biến trở về vị trích tiên giáng thế, cao lãnh chi hoa ngày trước.
Đừng nói tới hôn, lại gần một chút cũng như đang phạm thượng rồi.
Cố Hàn Giang nhìn quần áo, lại nhìn Kỳ Thù đang không dám đối diện với mình, không tiếng động mà thở dài.
Một giây tiếp theo, Kỳ Thù đột nhiên bị ai đó kéo, cả hai cùng ngã xuống cánh đồng hoa.
“Ở Côn Luân chỉ có thể mặc như vậy thôi, em quen là được.”
Một vị tiên tôn mặc tiên bào trắng thuần đang đè chặt lên Kỳ Thù giữa cánh đồng hoa, hắn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cậu, khóe môi khẽ mỉm cười, một nụ cười vô cùng câu nhân cũng vô cùng hiếm thấy: “Nói cho vi sư nghe nào, vừa rồi lúc mới tiến vào Linh Hư động, em nghĩ ta muốn làm gì?”
“Em không nghĩ……ưm!”
Tất cả những tiếng nói phản kháng đều bị bóp nghẹt lại, và nhanh chóng biến thành những tiếng thở hổn hển.
Kỳ Thù bị sư tôn đè chặt, làm cái chuyện mà cậu đã suy nghĩ ngay trên cánh đồng hoa này.
Ở một khía cạnh nào đó thì cũng coi như đạt được ý nguyện. img
))))))
CHÍNH VĂN HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...