Tiết Phỉ Phong tìm đến Trương thẩm để bàn bạc, trình độ làm ruộng của Thẩm Thanh Nhiên, ở trước mặt Trương thẩm lão luyện căn bản không đủ nhìn.
Việc để một người chẳng biết gì như Thẩm Thanh Nhiên đi giúp Trương thẩm trồng trọt chẳng khác nào trong một trận chiến quan trọng, có kẻ không biết sống chết đề nghị nhường vị trí chỉ huy của Tiết Phỉ Phong cho Thẩm Thanh Nhiên, kẻ thậm chí còn không đủ sức để vác cờ.
Ruộng đồng là chiến trường của Trương thẩm, nên khi Tiết Phỉ Phong thấy nét mặt khó xử của bà, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nếu là người khác, Tiết Phỉ Phong chắc chắn sẽ đánh đến khi kẻ đó khóc lóc nhận sai, nhưng ai bảo người này lại là Thẩm Thanh Nhiên chứ.
"Trương thẩm, dù rằng mấy mẫu ruộng mà Thanh Nhiên trồng, thật lòng ta cũng không biết có thể thu hoạch được gì, nhưng ít nhất hạt giống đã nảy mầm, chứng tỏ y vẫn có khả năng gieo trồng." Tiết Phỉ Phong hào phóng nói, "Thế này nhé, ta sẽ gấp đôi tiền thuê đất cho thẩm, coi như tiền thu hoạch cả năm nay.
Nếu Thẩm Thanh Nhiên có trồng ra được gì, tất cả sản phẩm thu được trên đất đều thuộc về thẩm."
Cách này nhìn sao cũng là một vụ làm ăn chắc chắn có lời.
Trương thẩm tất nhiên không cho rằng mình bị thiệt, bà liếc nhìn Tiết Phỉ Phong một cách phức tạp: "Phong tử, không thể chiều chuộng tức phụ như vậy, muốn làm gì là làm, khi cần quản thì phải quản, phải thiết lập uy quyền trong nhà."
Trương thẩm đột nhiên cũng có cảm giác giống Tiết Phỉ Phong, rằng tốt nhất là Thẩm Thanh Nhiên nên ở nhà suốt ngày, không cần phải làm gì hết.
Đang trốn bên ngoài, Thẩm Thanh Nhiên rùng mình, bất giác đưa tay sờ mông, thấy Tiết Phỉ Phong dường như đang nhìn về phía mình, cậu liền rụt cổ chạy về nhà.
Tiết Phỉ Phong cười nhẹ, buôn bán là buôn bán, Trương thẩm khuyên một câu, hắn liền tăng thêm tiền, quyết tâm mua đất để Thẩm Thanh Nhiên có chỗ vui chơi.
So với những công tử ăn chơi chốn kinh thành mê mẩn thanh lâu, sở thích của Thẩm Thanh Nhiên thì thật lành mạnh, xanh sạch và giúp cường thân kiện thể.
Khi Thẩm Thanh Nhiên trở về nhà, cậu giật mình trước đám người tụ tập ở cổng.
Những tên côn đồ do huynh đệ Lý Thu Sinh và Lý Xuân Sinh dẫn đầu đang chống gậy chặn ở cửa nhà.
Thấy Thẩm Thanh Nhiên quay về, mắt họ sáng rực.
Lại muốn giở trò gì đây? Thẩm Thanh Nhiên nhíu mày, sau đó nở một nụ cười nhếch mép.
Trước kia khi cậu bị bắt nạt phải im thin thít, giờ đây cuối cùng cũng có thể mắng trả.
Nhưng chưa kịp mở miệng, những tên vô lại đó đã đồng loạt quỳ xuống cách cậu hai mét, nước mắt nước mũi cầu xin Thẩm Thanh Nhiên cứu mạng.
"Tẩu tử*, xin chị đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, giúp chúng ta một lời."
//Tẩu tử: chị dâu//
"Đúng đúng, chúng ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa, nấu cơm cho tẩu, không đòi hỏi gì cả.
Xuân Sinh! Ngươi biết nấu món gà nướng đất sét mà, Vương Ngũ, mẹ ngươi đã dạy ngươi cách nấu rượu hoa quế, ngươi không quên chứ?" Lý Thu Sinh điểm danh từng người, như thể từ mỗi kẻ vô lại đều có thể khai thác ra một điểm sáng.
"Đúng vậy, từ nay chúng ta đều nghe theo tẩu tử!"
Thẩm Thanh Nhiên bị bất ngờ, trong tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gọi "tẩu tử", không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám vô lại này bị sét đánh trúng hết rồi sao?
Không biết cậu là nam nhân à?
Nghe thêm vài câu, cuối cùng cậu cũng hiểu ra yêu cầu của bọn họ.
Hóa ra lần trước, huynh đệ nhà họ Lý và đám người của họ đến nhà Thẩm Thanh Nhiên gây rối, bị đại hiệp Thường Bách đi ngang qua đánh cho một trận.
Kể từ đó, họ kiêng nể, không dám tìm Thẩm Thanh Nhiên gây sự nữa.
Nhưng sau khi mùa xuân đến, từng người trong bọn họ đột nhiên gặp phải vấn đề về sức khỏe, chân dù đã lành nhưng lại không thể đứng dậy được, chân nặng ngàn cân, các khớp như bị đánh gãy, không thể cử động.
Đám vô lại vô cùng hoảng loạn, phần lớn họ đều là kẻ vô công rổi nghề, không có ai lo lắng cho, chỉ biết lân la kiếm ăn.
Một khi biến thành tàn phế, họ chỉ còn nước chờ chết.
Với danh tiếng của họ, đi ăn xin cũng chẳng ai thèm đoái hoài.
Khi ra ngoài phải chống gậy, họ mới thực sự sợ hãi.
Tụ tập tiền bạc đi khám thầy thuốc, nhưng thầy thuốc chỉ lắc đầu nói không có cách chữa trị.
Lúc đó, có người nhớ đến Lý Phong.
Người trước đây phải ngồi xe lăn, giờ đi lại phăm phăm, còn có thể cõng Thẩm Thanh Nhiên đi qua những cánh đồng.
Lý Phong nhất định có thể cứu họ!
Đám vô lại đã quỳ xuống năn nỉ Lý Phong suốt mấy ngày, nhưng Lý Phong không thèm quan tâm.
Họ không có cách nào, chỉ đành nghĩ đến chuyện nhờ Thẩm Thanh Nhiên giúp đỡ.
Ý tưởng này được tất cả đồng tình.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Thẩm Thanh Nhiên không khỏi cảm thấy hả hê.
Ngày xưa dám bắt nạt Tiết Phỉ Phong vì hắn là người tàn phế, ngang nhiên ức hiếp tức phụ người ta, giờ đây trời đã báo ứng.
"Ta...!Phong ca..." Thẩm Thanh Nhiên nhớ lại lời Tiết Phỉ Phong dặn đừng gọi như vậy, nhất thời không biết dùng từ nào cho phù hợp, "Hắn phải vất vả lên núi tìm thầy thuốc để chữa chân, vậy mà các ngươi lại canh đúng lúc ấy đến nhà ta gây chuyện! Các ngươi nghĩ ta sẽ đưa phương thuốc cho các ngươi sao?"
Lý Thu Sinh không còn vẻ hùng hổ như lúc cướp tiền của người khác, cả đám mặt mày tái mét, nhìn nhau không biết phải làm gì.
Tiết Phỉ Phong thấy đám người trước cửa, lập tức sử dụng khinh công bay về, hạ xuống trước mặt Thẩm Thanh Nhiên, sắc mặt tái nhợt: "Cút."
Ánh mắt đám vô lại lộ vẻ ghen tị, nếu không phải vì chân tay không tiện, họ đã sớm xúm lại ép buộc Lý Phong giao ra phương thuốc.
Thẩm Thanh Nhiên kéo tay áo của Tiết Phỉ Phong, sắc mặt hắn dịu lại một chút.
Hắn chợt nhận ra một lợi ích, rằng Thẩm Thanh Nhiên là đàn ông, để che giấu thân phận, cậu đương nhiên không thể có bất kỳ quan hệ mờ ám nào với ai khác.
"Ngươi có cách chữa chân không?" Thẩm Thanh Nhiên thì thầm hỏi Tiết Phỉ Phong, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến hắn bối rối.
Tiết Phỉ Phong quét mắt qua đám vô lại với vẻ ghê tởm rồi gật đầu.
Đám vô lại này bị Thường Bách đánh cho bế tắc kinh mạch, khí huyết không thông, nếu để lâu ngày, chân tay sẽ dần dần tê liệt.
Chỉ cần đánh thêm một trận nữa là xong.
"Ngươi muốn giúp bọn họ à?" Tiết Phỉ Phong không vui, chẳng lẽ Thẩm Thanh Nhiên thực sự nhớ ơn mấy bữa cơm mà đám vô lại này đã nấu cho cậu?
Nghĩ đến đây, Tiết Phỉ Phong lại thấy ghen tỵ, hắn trừng mắt nhìn huynh đệ nhà họ Lý.
Bọn chúng dám giành trước việc nấu cơm cho Thẩm Thanh Nhiên, thật là tội ác tày trời.
Xem ra việc học nấu ăn cần phải sớm được đưa vào kế hoạch.
Thẩm Thanh Nhiên đảo mắt, nở nụ cười nham hiểm như một con cáo nhỏ.
Để bọn chúng chết đói thì đúng là quá dễ dàng.
Suốt nửa đời làm kẻ hút máu dân làng, giờ muốn đơn giản gặp Diêm Vương sao? Đúng là mơ mộng viển vông!
Tất cả đều phải đi trồng trọt!
Trồng trọt thực sự là việc khổ sở nhất trên đời, Thẩm Thanh Nhiên thở dài, nghĩ đến bản thân, và rồi nhìn vào huynh đệ Lý gia.
Chúng nó nửa đời sau nên đi trồng trọt để chuộc tội, góp chút gì đó cho xã hội rồi hẵng chết cũng chưa muộn.
"Ta bảo các ngươi làm gì cũng được?" Thẩm Thanh Nhiên hắng giọng, đám lao động sẵn có thế này, không dùng thì thật phí.
"Đúng, đúng, đúng, chúng ta nghe theo ngài hết!" Lý Thu Sinh là người lớn tiếng nhất.
Thẩm Thanh Nhiên có thể bắt họ làm gì? Cùng lắm là nấu ăn thôi, việc đó dễ dàng mà.
"Còn trồng trọt thì sao?"
"Hả?"
Giọng Thẩm Thanh Nhiên trầm xuống: "Sao? Không muốn trồng à?"
Những kẻ quỳ dưới đất ngớ người ra, nhưng vì sợ đói chết nên lập tức đồng thanh: "Trồng! Trồng!"
"Tốt.
Vậy bây giờ các ngươi đến cái ao trước Phan gia, dọn sạch phân gà, phân vịt bên trong, rồi rải đều lên hai mẫu đất trồng khoai tây cho ta, nhớ làm đều tay.
Trước khi trời tối ta sẽ kiểm tra." Thẩm Thanh Nhiên không nỡ để Phan Vân Hề, một cô nương nhỏ nhắn, phải dọn dẹp mỗi ngày, giờ có bọn họ gánh vác thay là vừa.
Ngoài ra, phân mục nấm trong nhà cũng phải dọn đi.
Phan gia trồng nấm đã đủ nhiều rồi, nhà mình không cần thiết nữa.
Kế tiếp, cậu có nhiều việc khác phải lo, không rảnh mà quản lý, sợ rằng nhà lại biến thành chuồng heo mất.
Kể từ khi trở về lần này, Tiết Phỉ Phong có vẻ hơi khác, không cho cậu với Phan Vân Hề lại gần nhau.
Trước đây đều là Phan Vân Hề đến giúp cậu thu hoạch nấm, giờ Tiết Phỉ Phong thà tự làm lấy còn hơn.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta là hai nam nhân, ngươi phải nghĩ đến danh tiếng của Phan cô nương." Tiết Phỉ Phong đã nói thẳng như vậy.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ cũng có lý, thế nên dứt khoát không trồng nấm nữa.
Đám lưu manh nghe đến chuyện dọn phân thì có chút chùn bước, cãi lại: "Chúng ta giờ chân tay đều không cử động nổi, rời khỏi gậy chống là không đi được..."
Tiết Phỉ Phong bỗng dùng mũi chân nhấc một cây gậy tre, đánh bọn chúng như đánh chó rơi xuống nước, chỉ trong vài động tác nhanh như chớp, đã khiến tất cả đều ngã sóng soài, đánh vào đầu gối và bắp chân, cuối cùng ném gậy tre xuống, khoanh tay đứng từ trên cao nhìn xuống: "Một người không gánh nổi thì hai người gánh chung, không được thì ba người, không làm thì cút."
Đám lưu manh rên rỉ một hồi, đột nhiên cảm thấy đôi chân như linh hoạt hơn, tựa như được khai thông kinh mạch, lập tức đứng dậy như được tiếp thêm sức mạnh, nhưng chưa kịp mừng đã trở lại trạng thái ban đầu.
Tiết Phỉ Phong chỉ cho họ nếm chút lợi, chứ không hẳn khai thông cho họ.
Bọn lưu manh cũng hiểu ra điều đó, vội vàng cúi đầu cảm ơn rối rít rồi chống gậy đi dọn phân.
Thẩm Thanh Nhiên trố mắt ngạc nhiên, lợi hại vậy sao?
Tiết Phỉ Phong nói: "Trương thẩm đã đồng ý rồi, đất cũng đã cày xong, ngươi muốn trồng thế nào?"
Thẩm Thanh Nhiên: "Ờ...!Ta đi xem một lát, ngươi nghỉ ngơi đi."
Ruộng nhà Trương thẩm không nhiều, chỉ có năm mẫu, theo tỷ lệ, cậu chỉ cần rải hạt giống lúa trên nửa mẫu là xong.
Tiết Phỉ Phong: "Ta đi cùng ngươi."
"Không cần!" Thẩm Thanh Nhiên giậm chân, "Ta chỉ đi xem, không động tay vào đâu, ta đảm bảo!"
Giấu đầu hở đuôi, Tiết Phỉ Phong chắc mẩm Thẩm Thanh Nhiên định lén lút trồng ruộng khi mình không có mặt.
Việc gieo hạt phải thực hiện ở ruộng nước, Thẩm Thanh Nhiên trước giờ chỉ trồng khoai tây, khoai lang, chưa bao giờ xuống ruộng nước.
Tiết Phỉ Phong cúi xuống nhìn đôi chân của Thẩm Thanh Nhiên, nghĩ đến cảnh cậu phải lội chân trần xuống bùn, vào mùa xuân nhiều côn trùng, sợ rằng chân cậu sẽ bị chúng cắn đến đỏ cả ngón.
Tiết Phỉ Phong không để cậu từ chối: "Ta sẽ đi cùng ngươi."
Thẩm Thanh Nhiên khi quyết định quay lại thôn Lý với Tiết Phỉ Phong đã dự liệu trước tình huống này, chỉ là không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy.
Tiết Phỉ Phong quả nhiên đã nghi ngờ cậu.
"Thôi được." Thẩm Thanh Nhiên cắn răng đồng ý, sau đó thấy Tiết Phỉ Phong không biết từ đâu lôi ra một bao gạo lớn, là giống lúa mà Trương thẩm đã chuẩn bị.
Vì ruộng đã được Thẩm Thanh Nhiên thuê, Trương thẩm liền đưa hạt giống lúa đã nảy mầm cho Tiết Phỉ Phong mang về.
Thẩm Thanh Nhiên: Thực ra ta không cần thứ này.
Nhưng để làm ngụy trang cũng tốt.
Ruộng lúa, trượng phu của Trương thẩm kéo một cái thang dài ngang qua ruộng, khó khăn lắm mới kéo từ đầu ruộng phía Tây đến đầu ruộng phía Đông, trên thang gỗ có chất đầy cuốc để tăng trọng lượng.
Bất cứ nơi nào chiếc thang kéo qua, mặt nước trở nên mịn màng và phẳng lặng, chỉ cần rải hạt giống lên là xong.
"Phong Tử, giao cho ngươi đó!"
Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy áp lực, căng thẳng gật đầu.
Tiết Phỉ Phong khoanh tay đứng bên cạnh theo dõi, Thẩm Thanh Nhiên khăng khăng muốn tự tay gieo giống, hắn sẽ xem rốt cuộc Thẩm Thanh Nhiên định làm trò gì.
Thẩm Thanh Nhiên bị nhìn đến mức áp lực, cậu nhấc một rổ hạt giống, chuẩn bị xuống ruộng.
Tiết Phỉ Phong ngồi xuống cuộn ống quần cho cậu, thấy ngón chân trắng nõn của Thẩm Thanh Nhiên co lại vì căng thẳng, gân xanh trên mu bàn chân ẩn dưới làn da mịn màng, tựa như chỉ cần chạm nhẹ là có thể cắt đứt.
Tiết Phỉ Phong vô thức nắm lấy cổ chân mảnh mai của Thẩm Thanh Nhiên, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm: "Ngươi thực sự muốn xuống ruộng?"
Chỉ cần Thẩm Thanh Nhiên lúc này hơi do dự một chút, Tiết Phỉ Phong sẽ lập tức bế y về nhà như một người vợ nhỏ.
Trồng trọt gì chứ!
Vị Đại tướng quân đầy nóng nảy.
Đáng tiếc, Thẩm Thanh Nhiên rất kiên quyết, đến một sợi tóc cũng không rung động.
Thẩm Thanh Nhiên không hiểu tại sao Tiết Phỉ Phong lại đau lòng, việc này chẳng phải cũng bình thường như ăn cơm ngủ nghỉ sao?
Cậu bình thản bước xuống nước, dưới chân không chạm đất, càng bước càng lún sâu, lòng Thẩm Thanh Nhiên thấp thỏm, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Chuyện nhỏ, không sợ.
"A——"
Tiết Phỉ Phong biến sắc, gần như ngay lập tức nhảy lên phía trước, như chim ưng lướt qua mặt nước, ôm lấy eo Thẩm Thanh Nhiên, kéo y ra khỏi nước.
Trên mặt nước hiện ra bóng dáng nhanh như chớp, Tiết Phỉ Phong nhanh chóng đưa Thẩm Thanh Nhiên đến bờ ruộng.
Thẩm Thanh Nhiên hoảng hốt ôm chặt lấy Tiết Phỉ Phong, mặt tái nhợt, run rẩy nói: "Có, có giun đất! Dài như thế này! Nó bò lên mu bàn chân ta...!huhu lại vừa to vừa dài."
Giun đất đen nâu không đầu, toàn thân trong suốt và nhớt nháp, thực sự đáng sợ.
Tiết Phỉ Phong: "......" không bất ngờ chút nào.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng Thẩm Thanh Nhiên, rút khăn tay đã chuẩn bị sẵn ra, lau mu bàn chân "bị giun đất bò qua" của cậu, nhân tiện khuyên nhủ: "Chúng ta không trồng nữa, về nhà thôi."
Thẩm Thanh Nhiên thở gấp, cố gắng trấn tĩnh lại, cảm thấy hơi mất mặt: "Không được."
Tiết Phỉ Phong nhượng bộ: "Vậy ta cõng ngươi."
Có lẽ lịch sử chưa từng ghi nhận cách trồng trọt như vậy.
Thẩm Thanh Nhiên nằm trên lưng Tiết Phỉ Phong, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vậy mà lại bị cõng để đi trồng lúa.
Tiết Phỉ Phong không chỉ cõng cậu, mà còn xách giúp rổ hạt giống.
Thẩm Thanh Nhiên chỉ cần một tay ôm cổ Tiết Phỉ Phong, tay còn lại lấy hạt giống từ rổ, rải đều xuống ruộng.
Lợi dụng Tiết Phỉ Phong bị che khuất tầm nhìn, Thẩm Thanh Nhiên mỗi lần làm ra vẻ như đưa tay vào rổ, thực chất là lấy hạt giống từ hệ thống.
Một lát sau, Tiết Phỉ Phong hỏi: "Ngươi thực sự đã gieo giống?"
Trọng lượng dường như không hề giảm.
Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng việc trộn hai loại hạt giống sẽ làm giảm hiệu quả, khiến công việc trở nên nặng nề hơn, cậu không muốn làm qua loa.
Thẩm Thanh Nhiên cố gắng biện minh: "Gieo rồi."
Tiết Phỉ Phong: "......" Trong mắt Thẩm Thanh Nhiên, hắn là kẻ ngốc sao???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...