Vì thế, kế tiếp, ba muỗng thuốc đắng đổi được một viên mứt hoa quả trong tay Ngu Phương Linh, triền miên nửa ngày, Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc uống xong bát thuốc.
Thật ra tật xấu sợ đắng của Bách Lí Triều Hoa đã sớm được sửa lại, hắn là đại ma đầu làm người trên giang hồ nghe tiếng sợ vỡ mật, thiên hạ này chỉ có người khác sợ hắn, không có người hắn sợ.
Chỉ là hắn phát hiện, ở trước mặt Ngu Phương Linh, chỉ cần mình giả đáng thương một chút, thê thảm một chút, Ngu Phương Linh sẽ dỡ đi tâm phòng bị, lộ ra càng nhiều biểu tình mềm mại.
Đến cả Ngu Phương Linh cũng chưa phát hiện, mình lại thích dáng vẻ giả bộ đáng thương này nhất.
Quay cả một vòng lớn, có là bán đứng nhan sắc, hay là lợi dụng hàng giả, đều không hữu dụng bằng cách hộc máu.
Bách Lí Triều Hoa bỗng nhiên phát hiện, thực sự cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều công sức.
Uống xong một muỗng thuốc cuối cùng, cũng ăn xong một viên mứt hoa quả còn sót lại, Ngu Phương Linh đứng dậy, đặt chén thuốc về bàn.
Cô cầm chén thuốc để vào trong hộp đồ ăn, đậy nắp, xoay người, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng phải Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa không biết xuất hiện ở phía sau cô từ khi nào, kịp thời mà vươn một cánh tay, siết chặt vòng eo của cô, để tránh cô ngã ra ngoài.
Ngu Phương Linh bắt lấy cánh tay hắn, lòng còn sợ hãi, nhăn mày: “Huynh còn đang bệnh, sao không nằm ở trên giường?”
Bách Lí Triều Hoa chỉ mặc một bộ bạch sam mỏng, vạt áo vẫn chưa thắt chặt, da thịt tái nhợt lạnh băng trước ngực như ẩn như hiện.
Ánh mắt Ngu Phương Linh xẹt qua da thịt hắn, như bị bỏng, nhanh chóng dời đi.
Bách Lí Triều Hoa đè cô ở góc bàn, hơi cúi người, theo động tác của hắn, tóc dài đen nhánh từ đầu vai hắn chảy xuống.
Sợi tóc mềm mại xẹt qua mu bàn tay Ngu Phương Linh, mang đến xúc cảm tê dại, làm trong lòng Ngu Phương Linh dâng lên một tia khác thường.
Cô muốn trốn, lại không trốn được.
Trước người là Bách Lí Triều Hoa, phía sau là cái bàn, cánh tay Bách Lí Triều Hoa vòng cô giữa ngực cùng cái bàn, phòng cô chạy trốn.
“Linh Nhi, nàng và ta bảy năm không gặp, cũng không có gì để giải thích sao?” Bách Lí Triều Hoa cố tình đè thấp tiếng nói, có vẻ khàn khàn gợi cảm, trong hơi thở, mang theo mùi hương mứt hoa quả.
“… Giải thích gì cơ?” Ngu Phương Linh bị hắn chống như vậy, trong đầu trống rỗng.
Cô đã lâu không gần gũi với Bách Lí Triều Hoa như vậy, ký ức cuối cùng, vẫn là lần đó cùng tắm trong khách điếm bảy năm trước, khi đó Bách Lí Triều Hoa bị mù, cũng không nhìn thấy cô đã quẫn bách như thế nào.
“Còn đang giả ngu sao, Linh nhi?” Bách Lí Triều Hoa cúi đầu, càng ngày càng dựa gần, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt kia, ánh vào đáy mắt Ngu Phương Linh, phiếm diễm sắc chói mắt.
Ngu Phương Linh hơi nghiêng đầu, né tránh Bách Lí Triều Hoa gần gũi.
Cô nuốt nước miếng, bình ổn tiết tấu tim đập hỗn độn.
Mắt thấy sắc mặt Bách Lí Triều Hoa trầm xuống, có xu thế hắc hóa, cô vội vàng làm ra một bộ dáng bừng tỉnh: “A, ta đã biết, ta sẽ giải thích, huynh chờ ta một chút, ta tổ chức lại ngôn ngữ đã.”
“Lại muốn lừa ta?”
“Không lừa, không lừa, lần này là thật.” Ngu Phương Linh lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn, “Ta vốn bất tử bất diệt, huynh đã biết, đúng không? Đóa hoa bỉ ngạn giữa mày ta chắc huynh cũng từng thấy, thật ra, huynh đoán không sai, ta đúng là yêu tinh trong núi, có điều, ta không phải là hồ ly tinh.”
Nói tới đây, sắc mặt Ngu Phương Linh trở nên nghiêm túc, cần thiết phải sửa lại đúng ý niệm này của Bách Lí Triều Hoa, cũng không thể để hắn ở bên ngoài tiếp tục sắp xếp nói cô là hồ ly tinh.
“Hồ ly tinh” ở thời đại của Ngu Phương Linh, cũng không phải là một từ tốt đẹp gì, không có ai nguyện ý cả ngày cõng một cái bêu danh họa thủy.
“Thật không dám giấu giếm, ta vốn là một đóa mạn châu sa hoa nở ở bên bờ Vong Xuyên, về sau, một vị tiên quân đi qua Minh Phủ, dùng cam lộ để tưới, trợ giúp ta tu thành hình người.”
“Hoa yêu?” Bách Lí Triều Hoa vẫn mang vẻ bán tín bán nghi.
Ngu Phương Linh gật đầu thật mạnh: “Ta lần này đi vào trần thế, là vì ứng kiếp.
Vượt qua kiếp số lần này, là có thể phi thăng thành tiên.”
Ngu Phương Linh nói là hoa yêu, linh cảm vẫn do Bách Lí Triều Hoa ban tặng.
Nếu Bách Lí Triều Hoa nhận định cô là yêu tinh, không bằng theo ý nghĩ của hắn, biên soạn ra một câu chuyện xưa, ứng phó qua đã rồi nói.
Thừa nhận mình là yêu tinh, hạ phàm để lịch kiếp, còn có sức thuyết phục hơn là trực tiếp nói cho Bách Lí Triều Hoa, nơi này là một thế giới trong trò chơi, mà hắn chỉ là một người trong sách.
“Vì sao lại là ta?” Nghi ngờ trên mặt Bách Lí Triều Hoa vẫn chưa rút hết.
Ngu Phương Linh sửng sốt, chưa thể phản ứng lại với lời Bách Lí Triều Hoa hỏi.
Bách Lí Triều Hoa lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mỗi một lần chết dưới kiếm của ta, mới tính là ứng xong kiếp số này?”
Ánh mắt Ngu Phương Linh hơi lập loè, cắn chặt răng: “Thiên cơ đã tiết lộ đến tận đây, ta cũng không muốn giấu huynh nữa.
Triều Hoa, vị tiên quân lúc trước lấy cam lộ tưới thân hoa của ta, thật ra… Là huynh.”
Lúc này làm Bách Lí Triều Hoa ngây ngẩn cả người.
“Nguyên thân của huynh chính là một gốc cây hoa mạn đà la nở ở Tiên giới, vốn nên xa cách với ta ở Minh Phủ, vĩnh viễn không được gặp nhau.
Sau do huynh tu luyện thành tiên, lấy cam lộ rót ta, việc này lại xúc phạm quy tắc trên thiên giới, bị đày xuống phàm trần.
Triều Hoa, cho nên, đây không chỉ là kiếp số của ta, mà cũng là kiếp số của huynh, kiếp huynh và ta cùng chịu đúng là tình kiếp.
Nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt huynh, là ta trước kia lấy máu ở tim chấm xuống, vì để ta ở vô số lần luân hồi có thể tìm được huynh, chỉ tiếc, cho dù có ấn ký này, chung quy vẫn không thể thay đổi được số mệnh giữa huynh và ta.” Ngu Phương Linh nói, đáy mắt lộ thương tâm.
Quả thật, lời này là cô biên soạn lung tung, nhưng số mệnh giữa cô cùng Bách Lí Triều Hoa lại là thật.
Bọn họ một người đến từ thế giới hiện thực, một người lại ở trong trò chơi, vốn cực kỳ tương tự với số mệnh giữa mạn châu sa hoa cùng hoa mạn đà la, một loài trên mặt đất, một loài ở trên trời, vĩnh viễn không có giao thoa.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa lộ ra vẻ phức tạp.
Ngu Phương Linh chột dạ mà cụp mi, nhìn sàn nhà.
Có thể biên soạn ra một đoạn chuyện xưa cẩu huyết lại ngược luyến như vậy, cô cũng cảm thấy bội phục chính mình.
Cũng không thể mắng cô, làm diễn viên thì phải tiếp xúc tới vô số kịch bản trên trời dưới đất, kịch bản kỳ quái cẩu huyết hơn thế này cô cũng đã từng xem.
Nếu lần này có thể về nhà, cho dù không làm được hot mạng, cô đổi nghề đi làm biên kịch cũng được đấy nhỉ, thời nay vừa lúc lưu hành đề tài tiên hiệp cẩu huyết ngược luyến, nếu thêm một tình yêu làm rúng động ba đời ba kiếp, nói không chừng còn có thể bạo một hồi.
“Thật sự là thế?” Bách Lí Triều Hoa mất hồi lâu mới tiêu hóa xong lời Ngu Phương Linh nói.
Hắn cảm thấy mình không nên tin tưởng lời nói linh tinh của Ngu Phương Linh, chỉ là mỗi lần xuất hiện mạn châu sa hoa, cùng với việc nàng luôn luôn sống lại, lại thật sự không tìm ra lời giải thích tốt hơn.
“Là thật.” Ngu Phương Linh chém đinh chặt sắt gật đầu.
“Nếu là hoa yêu, vậy tạo một phép thuật cho ta nhìn thử.” Bách Lí Triều Hoa yêu thương mà xoa gương mặt của cô, dịu dàng nói.
Vẻ mặt Ngu Phương Linh cứng đờ: “…”
“Sao vậy, không biết phép thuật? Ta đọc trong thoại bản, yêu tinh đều sẽ biết phép thuật.” Bách Lí Triều Hoa nghiêm túc nói, không ngại bại lộ bí mật thật ra mình còn đọc thoại bản.
Ngu Phương Linh nắm tay để ở bên môi, xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng: “Khả năng dời non lấp biển, vốn dĩ ta cũng có, chỉ là lịch kiếp mà, cũng nên có bộ dáng của lịch kiếp, phép thuật ta biết đều bị người ta phong bế, hiện giờ cũng chỉ dư lại mỗi bản lĩnh mượn xác hoàn hồn.”
“Phải không?” Vẻ mặt Bách Lí Triều Hoa không rõ, chưa nói là tin, hay là không tin.
“Triều Hoa, huynh còn bị thương, không bằng quay về giường nằm đã.” Ngu Phương Linh không soạn nổi lời kịch nữa, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Bách Lí Triều Hoa chống cô như vậy, cô dựa đến nỗi đau eo.
Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc buông lỏng Ngu Phương Linh ra.
Tuy rằng không chắc chắn chuyện ma quỷ Ngu Phương Linh kể có mấy phần là thật, mấy phần giả, nhưng hắn đã chắc chắn được, Ngu Phương Linh ngoại trừ việc mượn xác hoàn hồn, thuật khác thật sự đều không biết.
Vậy là tốt rồi.
Hắn sợ, chính là nàng có khả năng thông thiên, hắn dùng hết thủ đoạn, đến góc áo của nàng cũng không bắt được.
Không chạy được mới là tốt.
Chỉ có không chạy được, hắn mới có thể chộp được nàng ở trong tay.
Ngu Phương Linh nói nhiều như vậy, họng cũng khô, sau khi Bách Lí Triều Hoa buông cô ra, cô lập tức xách ấm trà trên bàn lên, đổ một ly trà lạnh, uống giải khát.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa quái dị mà nhìn bóng dáng của cô.
*
Thương thế của Bách Lí Triều Hoa lặp đi lặp lại, thuốc đang dùng, lại vẫn như cũ không ngăn được việc hộc máu, chỉ là so với lúc đầu, tần suất hộc máu thấp hơn một ít.
Ngu Phương Linh lo lắng hắn không chịu uống thuốc, hoặc là lại trộm uống rượu, nên tự mình giám sát hắn mấy ngày, kết quả phát hiện Bách Lí Triều Hoa luôn đúng hạn uống thuốc, cũng không hề uống rượu.
Việc này làm Ngu Phương Linh vô cùng lo lắng, kéo theo cơm cũng ăn không ngon, ngủ cũng không ổn thỏa.
Bách Lí Triều Hoa nhận thấy dáng vẻ Ngu Phương Linh tiều tụy đi một chút, ra lệnh cưỡng chế nàng quay về nghỉ ngơi, không được tiếp tục canh giữ ở bên giường.
Ngu Phương Linh không yên tâm, Bách Lí Lam bảo đảm nhiều lần, chờ cô nghỉ ngơi khỏe, chứng hộc máu của Bách Lí Triều Hoa nhất định sẽ hết, nếu không hết, hắn sẽ cắt đầu xuống đưa cho Ngu Phương Linh chơi.
Ngu Phương Linh lúc này mới quay về ăn ngủ nghỉ.
Ngu Phương Linh vừa đi, Bách Lí Lam khổ sở mà nâng chén thuốc, múc một muỗng thuốc đưa đến bên môi Bách Lí Triều Hoa, vẻ mặt đưa đám: “Giáo chủ ơi là giáo chủ, thuộc hạ cũng đã hạ thề độc, ngài cũng đừng thúc giục nội lực, ép mình hộc máu nữa.
Thủ pháp này tuy dễ giữ phu nhân, nhưng lại vô cùng hại thân, nếu để phu nhân biết được, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu.”
“Nhiều chuyện.” Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói.
Bách Lí Lam mím môi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vị giáo chủ này nhà hắn, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn, đối với người khác tàn nhẫn, thì đối với mình cũng không tha.
Vất vả lắm mới tìm được người trong lòng về, hòa hảo với nàng, cũng không biết học được tật xấu từ nơi nào, suốt ngày lo được lo mất, sợ Ngu Phương Linh lại lần nữa giống như năm đó, đột nhiên biến mất, liền nghĩ ra biện pháp thiếu đạo đức như vậy, dùng nội lực tự tạo tổn thương, làm ra biểu hiện giả dối mình hộc máu chưa từng khỏi.
Ngu Phương Linh quả thực mắc mưu bị lừa, hận không thể ngày ngày canh giữ ở trước giường.
Bách Lí Triều Hoa đã được như ước nguyện, Ngu Phương Linh nửa khắc đều chưa từng rời khỏi tầm mắt hắn, chỉ là để lâu, hắn làm tổn thương không chỉ chính thân thể của mình, mà còn làm Ngu Phương Linh tiều tụy đi.
Như vậy lại làm Bách Lí Triều Hoa đau lòng, vô cùng lo lắng đẩy người quay về ăn cơm thật tốt, ngủ thật ngon, thuận tiện bắt Bách Lí Lam theo sau phải thề độc.
Nếu Ngu Phương Linh quay lại, Bách Lí Triều Hoa vẫn còn đang chơi cái trò chơi tự tổn thương hộc máu này, Bách Lí Lam chắc chắn phải vặt đầu xuống đưa cho Ngu Phương Linh.
Đúng là tức chết mà.
Dựa vào cái gì mỗi một lần bọn họ tình chàng ý thiếp, kẻ tổn thương luôn là hắn!
Bách Lí Lam khổ mà không có chỗ nói.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Linh: Thật sự tôi quá khổ, chỉ là yêu đương mà thôi, còn phải đi làm thêm công việc biên kịch nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...