Bách Lí Triều Hoa liếc nhìn Bách Lí Lam, lại liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái.
Bách Lí Lam đã đi theo Bách Lí Triều Hoa tám năm, chỉ cần một ánh mắt, hắn cũng có thể hiểu ý của Bách Lí Triều Hoa.
Sau khi Bách Lí Triều Tịch hạ mệnh lệnh, thị nữ phía sau nàng ta lập tức tiến lên, một trái một phải, bắt lấy cánh tay Ngu Phương Linh.
“Dừng tay!” Bách Lí Lam cao giọng nói.
Nghe được thanh âm này, Ngu Phương Linh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Không chỉ mỗi mình Ngu Phương Linh, ngay cả những người vây xem khác cũng nhận ra giọng nói của Bách Lí Lam, Bách Lí Lam là Tả hộ pháp mà Bách Lí Triều Hoa tin tưởng nhất, mỗi một tiếng nói một cử động, đều đại biểu cho ý của giáo chủ Bách Lí Triều Hoa.
Mọi người nhanh chóng tản ra, nhường ra một con đường.
Bách Lí Lam đi ra từ sau đám người, Ngu Phương Linh nhìn khắp nơi xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa, thở phào một hơi.
Bách Lí Lam liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, ra vẻ không biết hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thị nữ đang bắt giữ Ngu Phương Linh theo bản năng mà buông lỏng Ngu Phương Linh ra, nhỏ giọng trả lời: “Bẩm Tả hộ pháp đại nhân, nàng ta va chạm tới Ngũ tiểu thư.”
Bách Lí Lam nhìn về phía Bách Lí Triều Tịch, Bách Lí Triều Tịch không được tự nhiên mà hừ lạnh một tiếng, dời đi ánh mắt.
“Không biết Liễu cô nương đã đắc tội gì với Ngũ tiểu thư?” Bách Lí Lam nhẹ giọng nói.
Thời gian bảy năm, đủ để một thiếu niên rút đi vẻ ngây ngô, lột xác thành một nam nhân trưởng thành.
Trong bảy năm nay, Bách Lí Lam đi theo Bách Lí Triều Hoa nam chinh bắc chiến, võ công tinh tiến không ít, khí chất cũng càng giống Bách Lí Triều Hoa, không thể không thừa nhận, khi hắn mềm giọng nói, cũng hiện ra vài phần quân tử phong độ nhẹ nhàng.
Ngón tay đang nắm diều của Bách Lí Triều Tịch không khỏi thu chặt vài phần, trừng mắt với Bách Lí Lam, mãi không nói được lời nào.
Bách Lí Lam thấy nàng ta không đáp lại, cũng không giận, tiếp tục nói: “Vị Liễu cô nương này là thầy dạy của tiểu thư Minh Châu, nếu có nơi nào đắc tội Ngũ tiểu thư, mong rằng Ngũ tiểu thư cho Bách Lí Lam mặt mũi, bỏ qua cho nàng ta lần này, cũng để Bách Lí Lam ở chỗ giáo chủ có chỗ đứng.”
Bách Lí Triều Tịch làm sao sẽ không cho Bách Lí Lam mặt mũi.
Nàng ta tuy kiêu ngạo ương ngạnh, đối với ai cũng luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, cố tình ở trước mặt Bách Lí Lam lại không vực dậy được.
Bách Lí Lam từng gặp qua bộ dáng chật vật nhất của nàng ta.
Người của Bách Lí thị bị Phù Loan bắt làm tù binh, nhốt ở trong ngục tối, nàng ta ở trong ngục tối trải qua gần bảy năm không thấy ánh mặt trời, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của một nữ tử, đều mai táng ở trong ngục tối này.
Ba năm trước đây, Bách Lí Triều Hoa công phá Hoa thần giáo, Bách Lí Lam xuất hiện ở trong ngục tối, giải cứu tất cả người của Bách Lí thị.
Cả đời này nàng ta đều sẽ không quên khung cảnh kia.
Hắn giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, cầm theo kiếm một đường giết đến trước mặt nàng ta, dẫm lên thi thể cùng máu tươi, bế nàng đang chật vật bất kham, từng bước một đi ra khỏi ngục tối.
“Tả hộ pháp nói quá lời.” Tiếng nói của Bách Lí Triều Tịch có chút khô khốc khàn khàn, bàn tay nắm lấy diều, không tự chủ được mà run rẩy, nàng ta phí rất nhiều sức lực, mới chuyển được ánh mắt ra khỏi người Bách Lí Lam, xoay người rời đi, bóng dáng hiện ra vẻ hấp tấp chật vật.
“Ngũ tiểu thư!” Bọn thị nữ vội vàng đuổi theo bước chân của nàng ta.
Ngu Phương Linh nhìn trò hay cả buổi, cuối cùng cũng nhìn ra điểm khác lạ.
Vị Ngũ tiểu thư Bách Lí Triều Tịch này, sợ là có ý với Bách Lí Lam, đáng tiếc Bách Lí Lam lại là một đầu ngỗng ngốc, không hiểu tâm tư cô nương nhà người ta, chuyện tình yêu này, có thể nở hoa kết quả hay không, rất khó nói.
“Đa tạ Tả hộ pháp đại nhân ra tay giải vây.” Ngu Phương Linh nói với Bách Lí Lam.
Bách Lí Lam nhìn bóng dáng Bách Lí Triều Tịch, có chút sững sờ, phục hồi tinh thần lại, dặn dò một câu: “Vị Ngũ tiểu thư kia, tốt nhất về sau ngươi bớt trêu chọc nàng.”
“Diều của ta…” Minh Châu thấy Bách Lí Triều Tịch rời đi, cũng cầm luôn cả diều của cô bé đi, không khỏi buồn rầu, vô cùng tủi thân.
Tới đêm, Bách Lí Triều Hoa tắm gội xong, tóc đen tản ra ngồi dưới đèn, trải một tờ giấy lên bàn, cầm lấy bút treo trên giá, chấm mực, hạ bút viết một hàng chữ.
Chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm thì thầm: “Kiếm Linh Tê, kiếm phổ Vô Song, thú Ngũ Độc, ngọc bội phượng hoàng triền ti… Lần này nàng muốn vào ngục, lại là vì thứ gì?”
Nói xong, hắn nhăn lại mày.
Ngục tối của Hoa thần giáo đều giam giữ gian tế cùng phản đồ, còn có giáo chúng phạm sai lầm đợi xử quyết, rốt cuộc là thứ gì lại đáng giá để nàng phải mất công như vậy, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng, một hai phải vào trong ngục.
Bách Lí Triều Hoa ngủ muộn, ban đêm làm chút mộng lung tung rối loạn, sáng sớm dậy sắc trời đã sáng tỏ.
Hắn xoa trán mệt mỏi, cầm lấy xiêm y trên đầu giường, khoác lên người.
Công việc trong Hoa thần giáo bận rộn, có đôi khi cũng sẽ xuất hiện tình huống xử lý công việc trong giáo đến đêm khuya, Bách Lí Lam khó có khi thấy Bách Lí Triều Hoa ngủ nhiều trong chốc lát, nên cũng không gọi hắn dậy.
Bách Lí Triều Hoa đi ra khỏi phòng.
Ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây, rải rác trên mỗi góc viện Mẫu Đan.
Sáng sớm gió nhẹ phất qua chuông gió dưới hiên, phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy.
Ngu Phương Linh đang đá cầu cùng Minh Châu.
Sau khi Minh Châu mất diều vẫn luôn rầu rĩ không vui, Ngu Phương Linh vì thế duỗi ma trảo về phía một con gà trống, nhổ lấy mấy cái lông gà, làm một quả cầu lông gà cho Minh Châu.
Từ khi Minh Châu có quả cầu lông gà này, vẻ không vui trên mặt tan biến, ném chuyện mất diều ra sau đầu, mặt mày hớn hở mà đi theo Ngu Phương Linh đá cầu.
Sương còn chưa tan hết, trên cánh hoa còn ngưng sương sớm trong suốt, trong sân hai bóng dáng một lớn một nhỏ, chạy tới chạy lui trong bóng hoa, trên mặt hai người đều là tươi cười thanh xuân hoạt bát, so với cảnh xuân còn tươi đẹp hơn vài phần.
Ngu Phương Linh dùng cơ thể của Liễu Uyển Âm, năm nay xuân xanh mười sáu, cho dù có là bản thể của Ngu Phương Linh, nhìn qua cũng vẫn rất trẻ.
Yêu tinh đều không già không chết, dung nhan không thay đổi, mà người phàm lại chỉ có thể ở từng năm mà mất đi, tóc bạc lìa đời.
Bách Lí Triều Hoa của hiện giờ, đã hai mươi chín, sắp đi vào ba mươi, tuổi này của hắn, nếu như thành gia sớm, lại qua thêm mấy năm, cũng có thể lên làm ông nội của người khác.
Bách Lí Lam đang định lại đây gọi Bách Lí Triều Hoa rời giường, xa xa đã thấy Bách Lí Triều Hoa thức dậy, đứng ở dưới hành lang ngây ngốc nhìn bóng dáng của Ngu Phương Linh cùng Minh Châu.
“Giáo chủ.” Bách Lí Lam đi tới phía sau Bách Lí Triều Hoa, “Hiện tại có cần sai người đưa cơm lên hay không?”
Ngu Phương Linh cùng Minh Châu thức dậy sớm, không dám dùng đồ ăn sáng trước, chỉ lấy chút điểm tâm bọc bụng.
Đồ ăn sáng trong phòng bếp bên kia đã chuẩn bị xong, đặt ở trên bệ bếp nhiệt, chỉ chờ Bách Lí Triều Hoa ra lệnh một tiếng sẽ bưng lên.
“A Lam, có phải ta đã già rồi hay không?” Bách Lí Triều Hoa đột nhiên thấp giọng hỏi một câu.
Bách Lí Lam sửng sốt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn Bách Lí Triều Hoa ở trước mắt.
Bách Lí Triều Hoa có tướng mạo anh tuấn, giơ tay nhấc chân ưu nhã thong dong, tướng mạo cùng khí chất như vậy, nói là lang quân mà nữ tử tha thiết ước mơ cũng không quá.
Đặc biệt là những năm gần đây, Bách Lí Triều Hoa nhiều lần chìm nổi, trên người dần dần lắng đọng ra ổn trọng cùng khí độ mà người thường không có, càng tăng thêm vài phần độc đáo mị lực.
Bách Lí Lam vội vàng nói: “Làm sao sẽ… Giáo chủ ngài ôn tồn lễ độ anh tuấn tiêu sái phong độ nhẹ nhàng, không biết là tình lang trong mộng của bao nhiêu nữ…”
Tiếng nói của Bách Lí Lam ngừng lại, bởi vì ánh mắt lạnh như băng của Bách Lí Triều Hoa đã quét lại đây.
Bách Lí Lam ngượng ngùng mà gãi đầu: “Tuy rằng lời nói có hơi dối trá, nhưng thuộc hạ thề, giáo chủ ngài tuyệt đối là nam nhân ưu tú nhất mà thuộc hạ từng gặp, giáo chủ giống như rượu ngon ủ lâu, thời gian càng dài, mùi càng thơm.”
“Mang thức ăn lên.” Bách Lí Triều Hoa đánh gãy lời Bách Lí Lam nói.
Võ công của Bách Lí Lam không thể nói là tốt nhất, nhưng lợi hại chính là vừa há miệng, thật sự mà để hắn nói tiếp, một ngày một đêm cũng nói không xong.
Bách Lí Lam làm sao không biết Bách Lí Triều Hoa đang lo lắng cái gì, hắn đợi Ngu Phương Linh bảy năm, chỉ sợ một ngày kia, người không đợi được, tóc hắn đã trắng xoá, phí đi thời gian trẻ trung cả đời của một nam tử.
Bách Lí Lam do dự: “Giáo chủ, phòng bếp mỗi ngày đều sẽ nấu cho Ngũ tiểu thư một nồi canh dưỡng nhan, nếu như ngài lo lắng, đợi lát nữa khi thuộc hạ mang đồ ăn lên, sẽ gọi người thuận tiện đưa một chén lại đây cho ngài nếm thử.”
Ngu Phương Linh cùng Minh Châu đã đá cầu xong, ngồi ở nhà ăn, chờ Bách Lí Triều Hoa đến dùng bữa.
Một lát sau, Bách Lí Triều Hoa khoan thai tới muộn.
Hắn vừa mới bước vào trong phòng, ánh mắt Minh Châu đã sáng rực lên.
Hôm nay Bách Lí Triều Hoa thay đổi bộ xiêm y mới tinh, tuy rằng vẫn là áo choàng tuyết trắng như cũ, nhưng lần này cổ áo cùng vạt áo, đều thêu hình trúc tươi mát lịch sự tao nhã.
Thân hình hắn cao dài, vòng eo thon chắc, bên hông quấn đai lưng màu ngọc, rũ xuống mỹ ngọc cùng tua rua, vạt áo phiêu phiêu, nếu xem nhẹ thanh kiếm Linh Tê sát khí rất nặng kia, thật sự là công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc.
Bách Lí Triều Hoa để tay trái ra sau, chậm rãi đi đến ngồi xuống trước mặt Ngu Phương Linh.
Bách Lí Lam đưa người phòng bếp đến, đặt đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong lên bàn.
Sáng sớm Ngu Phương Linh đã đá cầu, sớm đã đói bụng, nên cũng chẳng chú ý tới Bách Lí Triều Hoa đã thay đổi xiêm y mới, cô nhấc đũa, nhanh chóng mà gắp một cái bánh bao bỏ vào cái đĩa trước mặt.
Bách Lí Lam lấy ra một bát sứ men xanh từ trong hộp đồ ăn, thấp giọng nói: “Giáo chủ, đây là canh mà thuộc hạ đã nói với ngài.”
Minh Châu cắn bánh quẩy, giơ lên một bàn tay: “Lam thúc thúc, đó là cái gì, cháu cũng muốn!”
“Đây là canh dưỡng nhan, chờ tiểu thư Minh Châu trưởng thành rồi uống cũng không muộn.”
“Lắm miệng.” Bách Lí Triều Hoa không vui mà gác đũa trong tay xuống, nhìn như là đang trách cứ Bách Lí Lam, trên thực tế lại bất động thanh sắc mà trừng mắt nhìn Ngu Phương Linh.
Từ khi hắn vào cửa, nàng cũng không chừa một con mắt liếc hắn một cái, trong mắt nàng chỉ có bánh bao, sủi cảo, bánh quẩy.
Hắn phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ như ngọc, rốt cuộc có chỗ nào kém tục vật đầy khí nóng trước mắt.
Ngu Phương Linh vui sướng mà ăn đồ ăn sáng.
Ở trong Hoa thần giáo này, vui vẻ nhất chính là thời gian dùng bữa mỗi ngày, Bách Lí Triều Hoa là giáo chủ của Hoa thần giáo, chi phí ăn mặc tất nhiên sẽ luôn tốt nhất, đừng nhìn mấy thứ này quen mắt, ở đâu cũng có thể mua được, nhưng vào tay đầu bếp khác nhau, hương vị làm ra chắc chắn không giống nhau, Ngu Phương Linh dính ánh sáng của Bách Lí Triều Hoa, cuối cùng cũng được thử nghiệm cái gì gọi là tuyệt vị nhân gian.
Bánh bao nhỏ này là ăn ngon nhất, lăn vào đĩa dấm, lại cắn một miếng nhỏ, hút một ngụm nước canh, sung sướng như thần tiên.
Tâm tư của Ngu Phương Linh hoàn toàn đặt ở việc nhấm nháp mỹ thực, vẫn chưa chú ý tới áp suất quanh thân Bách Lí Triều Hoa đều đang rất thấp, mặt mày không biết đã giăng đầy mây đen từ bao giờ.
Dần dần, Ngu Phương Linh cũng đã nhận ra phần áp suất thấp này, cô ngẩng đầu lên, phát hiện hai mắt Bách Lí Triều Hoa đang âm trầm mà trừng cái đĩa bánh bao nhỏ của cô, bộ dáng kia cứ như hắn có hận thù sâu đậm gì với bánh bao nhỏ vậy.
Ngu Phương Linh bị nhìn chằm chằm như vậy, cũng không dám ăn tiếp.
Cô cảm thấy, nếu mà khi cô ăn xong, có khi hắn sẽ rút kiếm Linh Tê bên hông ra, một kiếm bổ đôi bánh bao nhỏ trong bát của cô.
Cô yên lặng mà đẩy bánh bao nhỏ sang một bên, cứng nhắc mà cầm một cái bánh quẩy.
Hiện tại Bách Lí Triều Hoa là đại ma đầu nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, tâm tư khó đoán buồn vui thất thường, Ngu Phương Linh thật sự không còn nắm rõ tính tình của hắn lắm.
Cũng may không khí quái dị này cũng không kéo dài được bao lâu, một bóng người vội vàng chạy vào, thấp giọng thì thầm bên tai Bách Lí Lam vài câu.
Sắc mặt Bách Lí Lam thay đổi, đi đến bên người Bách Lí Triều Hoa, cũng thấp giọng thì thầm một câu.
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa nhanh chóng phủ lên một tầng khói mù, gác thìa trong tay xuống, đứng dậy: “Chuẩn bị xe.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...