“Nói, ngươi từ đâu tới đây? Ở trong phòng ta định làm gì?” Phù Loan vẫn đặt mũi kiếm ở trên cổ cô, khiến ánh mắt mình rời khỏi mặt cô.
“Ta nói ta rơi xuống từ trên trời, ngươi có tin không?” Ngu Phương Linh cụp mắt nhìn kiếm trên cổ, cẩn thận mà dịch ra sau một tấc, “Tin rằng ngươi có thể nhìn ra được, võ công của ta thấp kém, thủ vệ trong Hoa thần giáo lại nghiêm ngặt, nếu như không phải rơi từ trên trời xuống, căn bản sẽ không thể đi vào đây được, đúng hay không? Thật ra, ta là tiên nữ tới từ bầu trời.”
Lần này đổi sang Phù Loan hết chỗ nói.
Hắn khó có thể tin mà nhìn nữ nhân trước mắt, phải chăng nữ nhân này đang coi hắn là kẻ ngu? Khi lại bày ra một lời nói dối thái quá như vậy.
Ngu Phương Linh nhìn ra là hắn không tin, quyết định tìm về vài phần tôn nghiêm: “Tiên nữ đều biết bói toán, ta đây sẽ bói cho ngươi một quẻ vậy.”
Cô làm bộ làm tịch mà gập ngón tay, hơi nheo lại đôi mắt, lợi dụng khóe mắt trộm đánh giá sắc mặt Phù Loan.
Thấy Phù Loan vẫn chưa có dấu hiệu tức giận, cô lộ ra một bộ mặt đã dự liệu từ trước: “Bói ra rồi.
Ngươi tên là Phù Loan, tên cũ là Cẩu Oa, giữa nhóm huynh đệ tỷ muội đứng hàng thứ hai, bởi vì trong nhà nghèo khổ, vào lúc ngươi năm tuổi, cha mẹ ngươi đã bán ngươi cho một hộ nhà làm nô, về sau hộ nhà đó bị giang hồ báo thù, chịu khổ diệt môn, ngươi giả chết tránh được một kiếp, được giáo chủ Hoa thần giáo nhìn trúng, đưa về nhận làm con nuôi.
Nửa năm trước, ngươi ở trên Diễn Võ Đài đánh bại mười ba vị đồng môn, thuận lợi trở thành người thừa kế chức vị giáo chủ, lại qua tháng nữa, chính là ngày ngươi kế thừa ngôi vị giáo chủ.”
“Ngươi…” Khi nghe được cái tên “Cẩu Oa” từ lâu chưa nghe, Phù Loan hơi cứng người.
Hắn muốn hỏi làm sao nàng ta lại biết được, trực giác lại hỏi không ra được gì, lời nói mới ra đến miệng đã bị hắn nuốt vào.
“Thế nào, ta bói có chuẩn hay không?” Ngu Phương Linh có chút đắc ý.
Phù Loan dù sao cũng là Boss tối cao trong trò chơi, thân thế của hắn được giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ trong bản kế hoạch của trò chơi.
Phù Loan để ý mặt mũi như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho người khác biết được quá khứ của hắn, cô dám thề, ngoại trừ cha nuôi của hắn, không ai biết hắn còn có một đoạn quá khứ như vậy.
“Ta không đơn thuần chỉ có thể tính ra quá khứ, mà còn có thể tính ra tương lai.” Ngu Phương Linh lại nói.
“Vậy ngươi nói thử xem.” Đáy mắt Phù Loan buông lỏng đôi chút.
“Ngươi mười bảy tuổi sẽ tu luyện một môn thần công, môn thần công này là bảo vật võ lâm người giang hồ luôn tha thiết mơ ước, từ khi Hoa thần giáo sáng lập tới nay, chỉ có một người tu luyện thành công.
Ngươi sẽ bằng vào môn công phu này, xưng bá võ lâm, muốn làm gì thì làm.”
Phù Loan ngẩn ra: “Ngươi nói tương lai ta sẽ trở thành cao thủ đứng đầu thiên hạ?”
“Trên lý luận thì là như vậy.” Nếu không tính cả Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh yên lặng nuốt xuống câu sau.
Ai bảo Bách Lí Triều Hoa là vai chính, mà hắn chỉ là vai ác đâu.
Vai ác chỉ tồn tại vào giai đoạn trước, hậu kỳ đều phải bị vai chính treo lên đánh, đây là đãi ngỗ khác biệt giữa vai chính cùng vai ác.
“Nếu ta đã tiết lộ hết thiên cơ cho ngươi, giờ có phải có thể lấy thanh kiếm này ra trước, bình tĩnh nói chuyện được không?”
Phù Loan dời kiếm khỏi cổ cô, thu về vỏ kiếm.
Hắn đột nhiên cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười hơi mang tà khí, cả gian nhà bởi vì nụ cười này của hắn, dường như sáng hơn đôi chút.
Ngu Phương Linh từng dùng câu nói “Đẹp như hoa xuân” để hình dung Phù Loan sau khi trưởng thành, hiện tại cô cảm thấy, thật ra khi hắn còn là thiếu niên cũng xứng được với câu đẹp như hoa xuân.
“Tỷ tỷ thật biết lừa người, nói ra làm ta suýt chút nữa là tin.” Thiếu niên chậm rãi tiến đến bên tai cô, vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ khóe môi.
Chiều cao của hắn cũng đã bằng cô, chỉ để sát vào cô nói chuyện như vậy, cũng không cần phải cố sức chút nào.
Giọng nói của hắn mang theo trầm thấp khàn khàn mà thiếu niên có, một câu nhẹ nhàng, thoáng như một dòng điện, làm Ngu Phương Linh không tự chủ được mà giật mình.
“Có điều nếu đó là lời tỷ tỷ nói, ta lại thích nghe.” Tốc độ thay đổi sắc mặt làm Ngu Phương Linh hổ thẹn không bằng.
Ngu Phương Linh nhanh chóng mà sửa sang lại dáng vẻ, bình tĩnh mà cười nói: “Nếu ngươi đã thích nghe, ta có thể tiếp tục nói cho ngươi nghe, không bằng chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói.
Dưới giường ngươi có rượu, đều lấy ra hết, chúng ta sẽ chơi kéo búa bao, vừa uống rượu vừa chơi, thấy thế nào?”
“Có lý.” Phù Loan nói.
“Ta đi đóng cửa, ngươi đi lấy rượu.” Ngu Phương Linh nói xong, thấy Phù Loan không có ý phản đối, đi tới cửa.
Chờ Ngu Phương Linh quay về, Phù Loan đã lấy vài bình rượu đặt lên bàn.
Ngu Phương Linh gõ bàn, ghét bỏ mà nhìn ly rượu hắn vừa lấy ra, hào khí nói: “Chúng ta mỗi người một vò, cứ thế mà uống.
Biết chơi kéo búa bao không? Thua, sẽ phải uống một ngụm.”
Phù Loan không phản đối.
Ngu Phương Linh vén tay áo: “Một lần định thắng thua, mặc kệ là ai thua, đều không được quỵt nợ.”
Phù Loan cười nói: “Rượu này vô cùng cao, chỉ sợ tỷ tỷ vừa uống một ly đã đổ.”
“Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, đấu rượu ta còn chưa thua bao giờ.” Ngu Phương Linh vỗ bàn.
Thời buổi này muốn an tâm được trong giới nghệ sĩ, không luyện tốt tửu lượng, vậy không phải là cho người ta chiếm tiện nghi à.
Hai người đặt xong quy tắc, bắt đầu kéo búa bao.
Ngu Phương Linh vừa chơi đã gặp bất lợi, ván đầu đã thua, cô không chút do dự nâng vò rượu, ngẩng đầu uống một ngụm.
Phù Loan nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, hỏi: “Ngươi rốt cuộc từ đâu tới đây?”
“Một nơi rất rất xa, xa không khác bầu trời là bao.”
Ván thứ hai Phù Loan thua, Phù Loan rất dứt khoát mà uống một ngụm: “Ngươi hỏi.”
Ngu Phương Linh thấy hắn uống một ngụm to, không hề gian lận, hơi yên tâm một chút.
Chơi kéo búa bao với cô, hắn còn non lắm, lúc cô còn đang chơi đùa đấu rượu, hắn đến người trong sách còn chưa phải.
Ngu Phương Linh xua xua tay: “Ta đã nói rồi, ta là tiên nữ, đã biết bói toán, thì cần gì phải đi hỏi.
Như vậy đi, ta không hỏi, ngươi cứ uống đi.”
Phù Loan đồng ý, lại uống một hớp lớn.
Kế tiếp trên cơ bản đều là Phù Loan uống, Ngu Phương Linh ở một bên nhìn, đáy lòng đánh bàn tính nhỏ.
Ý tưởng của cô là chuốc say Phù Loan, lục soát người hắn.
Phù Loan tỉnh, cô cũng không có bản lĩnh lục soát người hắn.
Dù sao Phù Loan vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, tửu lượng không so được với Ngu Phương Linh, không bao lâu đã mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn cô.
Ngu Phương Linh cắt luôn phần trò chơi, trực tiếp rót rượu cho hắn.
Phù Loan say khướt, đáng yêu hơn ngày thường rất nhiều, Ngu Phương Linh rót rượu cho hắn, hắn cũng không từ chối, một lát sau, hắn đã ngã vào trên bàn.
Ngu Phương Linh vừa thấy, gãi đúng chỗ ngứa, nhanh chóng đi đến trước người hắn, sờ hết mọi chỗ mà trên người hắn có thể giấu đồ, vẫn chưa tìm được Thất hồn tán mà cô muốn tìm.
Cô nhăn mày.
Không có ở trên người, cũng không ở trong phòng, còn có thể giấu ở nơi nào? Chẳng lẽ giang hồ đồn đãi đã lầm, thuốc giải Thất hồn tán cũng không ở chỗ Phù Loan.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo vang lên giọng của một nữ nhân: “Thiếu chủ.”
Ngu Phương Linh giật mình, vội vàng đứng dậy.
Phù Loan thì cô còn có thể lừa dối vài câu, tới lượt người qua đường Giáp pháo hôi Ất, đến tên cũng không có, thầy bói như cô sẽ phải lòi.
Ngu Phương Linh đi về phía trước, cầm lấy một bộ quần áo ở trên giá, phủ lên người Phù Loan.
Mặc kệ sẹo trên mặt Phù Loan là từ đâu mà đến, chung quy cũng là do cô làm Phù Loan bị thiệt.
Ngu Phương Linh vừa đi, Phù Loan ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề mà nhìn phương hướng cô rời đi, ngoại trừ hai má phiếm ửng đỏ nhàn nhạt, còn đâu không thấy say rượu chút nào.
“Chuyện gì?” Phù Loan hỏi.
“Giáo chủ vừa phái người tới, nói trong giáo trà trộn vào một nữ thích khách, hy vọng bên phía thiếu chủ chú ý chút.” Thị nữ trả lời.
Sắc mặt Phù Loan đột nhiên lạnh xuống, trầm giọng nói: “Chuẩn bị người ngựa, đi theo ta.”
Ngu Phương Linh rời khỏi nơi ở của Phù Loan, cố gắng tìm chỗ ít người mà đi, không bao lâu đã đi vào một khu rừng rậm.
Cô tìm một nơi yên tĩnh, nghĩ cách khác.
Bỗng nhiên, tiếng mũi tên nhọn phá không khí truyền đến từ sau tai, cô phản ứng vô cùng nhạy bén, lập tức nhảy trốn sang bên cạnh, một mũi tên bay xoa qua gò má cô.
Ngu Phương Linh không nói hai lời, cất bước bỏ chạy.
Vô số mũi tên đuổi tới từ phía sau.
Tung tích lộ tẩy, bị người ta coi thành thích khách, thời gian nhiệm vụ lần này còn chưa mất đi hiệu lực, nếu cứ như vậy mà chết, không lấy được thuốc giải Thất hồn tán, Bách Lí Triều Hoa sẽ thật sự xong rồi.
Trong lòng dâng lên ý niệm này, dục vọng muốn sống khiến cả người cô dâng lực đến cùng, dường như đã dùng hết bản lĩnh chạy trốn cả đời.
“Keng keng keng” trong trời đêm rơi xuống mưa tên, tất cả cắm phập vào mặt đất phía sau cô.
Đột nhiên, một mũi tên bắn trúng đầu vai, thân hình cô thoáng lung lay, suýt nữa ngã văng ra ngoài.
“Hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy sinh mệnh ký chủ đang trong lúc nguy hiểm, đã mở ra che chắn cảm giác đau.” Âm thanh hệ thống kịp thời vang lên.
Ngu Phương Linh che lại miệng vết thương, chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Cuối rừng rậm là một vách đá dựng đứng, dưới vách đá dựng đứng có một hồ sâu, hồ nước hội tụ thành con sông, đổ thẳng xuống dưới chân núi.
Ánh trăng trắng bệch phiêu phù trên mặt nước, phiếm ra ánh sáng lóng lánh.
Ngu Phương Linh giơ tay, dùng sức rút mũi tên ra khỏi đầu vai, cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nhảy vào trong hồ nước.
“Đều dừng tay!” Vào lúc bọn thị vệ đuổi tới bên bờ, đang định bắn mũi tên vào trong nước, Phù Loan mở miệng quát bảo bọn họ ngưng lại.
Bọn thị vệ buông cung tiễn trong tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Phù Loan lạnh mặt đi đến bên bờ, liếc nhìn vào trong hồ sâu, trên mặt nước nổi lơ lửng ánh trăng nhỏ vụn, lại không thấy bóng dáng Ngu Phương Linh đâu.
“Thiếu chủ, vì sao phải buông tha thích khách?” Một người khó hiểu hỏi.
“Nàng ta tự mình chạy.” Phù Loan nói.
Người nọ sửng sốt, chợt hiểu được, cúi đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, thích khách đã tự mình chạy.”
Sau khi Ngu Phương Linh nhảy vào hồ nước, theo hướng dòng nước mà bơi đi.
Cô sợ những người đuổi giết cô theo kịp, không dám ngừng lại khắc nào.
Cô ngâm mình ở trong nước, lúc thì mơ hồ, lúc thì tỉnh táo, cũng không biết đến tột cùng mình đã bơi bao lâu, chỉ biết khi cô trồi lên mặt nước, phía chân trời lộ ra một ánh sáng nhạt.
Trời sắp sáng.
Nếu còn không lên bờ, sẽ thật sự chết đuối, không chết đuối, cũng sẽ bị đông chết.
Cô liều chút sức lực cuối cùng, bơi về phía mặt nước.
Gợn nước đong đưa, mặt nước mơ hồ chiếu ra một gương mặt non nớt.
Đó là một khuôn mặt lạnh nhạt, ngũ quan rất đẹp, vốn là một khuôn mặt cực kỳ thanh lãnh, cố tình phía dưới mắt phải lại có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, tựa như mai đỏ nở trên nền tuyết, vì gương mặt này thêm vài phần diễm sắc.
Ngu Phương Linh chui ra từ trong nước, “Rầm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, khuôn mặt kia kinh ngạc lui về sau.
Cả người Ngu Phương Linh dính nước, ghé vào bên bờ thở phì phò, trước khi ngất xỉu, trong tầm mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người nho nhỏ ngã ngồi trên mặt đất, nốt ruồi dưới khóe mắt hàm chứa vài phần khiếp sợ cùng vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Thật sự là duyên phận.
Ở chỗ này cũng có thể gặp được hắn.
Bách Lí Triều Hoa năm bảy tuổi.
Ngu Phương Linh nỗ lực mà vươn tay với hắn, dùng âm thanh mỏng manh nói: “Triều Hoa, cứu ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...