Giữa trưa, nhiệt độ không khí tăng lên, cái bóng hai bên vách tường cũng trở nên hẹp bớt, không có bóng râm, bốn người đơn giản tạm dừng thăm dò.
Bọn họ nghỉ ngơi ở một cửa hàng bán trái cây.
Đông đảo cửa hàng cùng với bê tông tạo thành “mặt tường” này.
Tiệm trái cây có dưa hấu. Cửa hàng đá bào sát vách còn có kem, song cửa hàng đó trang trí quá nhiều gương, Đàm Tiếu nhanh chóng vớt mấy kem rồi chạy biến, không dám dừng lại nhiều.
Bạch Ấu Vi ăn dưa hấu, ngồi điều hòa, trong lòng lần nữa cảm thán: Điện thật sự là phát minh vĩ đại nhất.
Đàm Tiếu phát hiện phía trên tiệm trái cây đè nặng một cửa hàng đồ dùng thể thao, trào dâng tâm huyết muốn bò lên trên xem. Thầy Thừa sợ anh bị ngã, ôm dưa hấu đi ra ngoài, lo lắng đứng phía dưới nhìn.
Bốn phía an tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa chạy ong ong.
Bạch Ấu Vi ăn dưa hấu một lúc rồi dừng lại, đôi mắt hơi hơi nheo lại, sau giờ ngọ yên lặng làm cô có cảm giác mơ màng sắp ngủ.
Trước mặt cô có hơn mười miếng dưa hấu đều bị gặm một lần, mỗi miếng dưa hấu hình tam giác đều thiếu một chóp nhọn ở trên cùng.
Trong lòng Thẩm Mặc cạn lời.
Tuy rằng toàn bộ dưa hấu trong tiệm tùy tiện để cô ăn, nhưng hành vi phí phạm của trời như vậy, người bình thường thật sự không làm được.
Chuẩn bị nói cô vài câu, anh thấy cô đã híp mắt ngủ gật, suy nghĩ thôi bỏ đi.
……
Thời gian Bạch Ấu Vi nghỉ ngơi không quá dài.
Đàm Tiếu ném từ trên lầu xuống một cái gậy đánh bóng chày, rầm một tiếng khiến cô bừng tỉnh.
Thẩm Mặc thấy đôi mắt cô trợn to trong giây phút ấy, giống như con mèo bị hoảng sợ, đôi mắt lộng lẫy tỏa sáng. Anh vốn nghĩ rằng cô lại phát cáu, kết quả cô chỉ ngây người hai giây, khôi phục như thường.
Cô không có rời giường khí.
Đàm Tiếu lại ném xuống món đồ, cô hào hứng đi ra ngoài, ngồi ở trên xe lăn cũng không trở ngại việc cô xem náo nhiệt: “Còn có sao? Còn có sao?”
Đàm Tiếu cao giọng kêu: “Giày trượt patin có cần không?”
Bạch Ấu Vi: “Ném xuống, ném xuống!”
Thẩm Mặc: “……”
Anh hỏi: “Em muốn giày trượt patin làm gì?”
“Không làm gì cả.” Đôi mắt Bạch Ấu Vi lóe sáng nhìn chỗ cao, “Xem anh ta ném đồ vật khá tốt chơi.”
Thẩm Mặc: “…………”
……
Đàm Tiếu thích vận động, cho nên lật tung cả cửa hàng bán đồ dùng thể thao. Bóng rổ, bóng đá, cầu lông anh đều thích; giày thể thao, mũ thể thao, quần áo thể thao cũng là anh yêu nhất.
Anh ném xuống một đống đồ vận động, sau đó chọn lựa cùng với Thầy Thừa trong đống đồ.
Thẩm Mặc đứng cách đó không xa nói chuyện phiếm với Bạch Ấu Vi: “Tại sao chỉ có Đàm Tiếu không biến hóa?”
“Bởi vì anh ta quá đơn giản.” Bạch Ấu Vi hơi kiều khóe miệng, “Không có mặt âm u, không có tâm tư nhỏ nhặt, mặc kệ tốt xấu đều đặt ở mặt ngoài, người như vậy, gương cũng bó tay với anh ta.”
Thẩm Mặc như có cảm giác, “Đồ vật trong gương là mặt âm u của chúng ta à?”
“Cũng không thể nói là mặt âm u……” Bạch Ấu Vi suy nghĩ, thay đổi cách nói, “Nó càng giống như biểu hiện cho mặt trái, là đồ vật chúng ta chán ghét, trốn tránh, không muốn tiếp thu trong tiềm thức. Thầy Thừa nhìn qua lòng dạ rộng rãi, thật ra sợ hãi mình gầy yếu già cả ngày qua ngày, còn anh, chính nghĩa lẫm nhiên, quên mình vì người, nhìn qua giống như anh hùng……”
Cô tạm dừng xuống dưới, híp lại con mắt xem Thẩm Mặc, “Nhưng thật ra, anh căn bản không quan tâm đến thế giới này. Anh cứu người, giúp đỡ người khác chỉ vì yêu cầu cảu nghề nghiệp hoặc là giáo dục từ nhỏ đến lớn ảnh hưởng, trái tim của anh thật ra lạnh lẽo hơn bất cứ ai.”
Ánh mắt Thẩm Mặc nặng nề nhìn chăm chú vào cô.
Con ngươi của anh đen nhánh, giống như vực sâu vô tận, sở hữu cảm xúc đều ẩn giấu sâu vô cùng.
Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng: “Em thì sao?”
“Em à……”
Bạch Ấu Vi hồi tưởng gương mặt khóc lóc kia, không khỏi cười khẽ.
“Em là người nhát gan.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...