Những người cứu nhóm học sinh, tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ.
Sau khi họ cứu nhóm Đồ Đan, hỏi thăm Đồ Đan khu vực thành phố Hàng Châu có sương mù không. Lúc ấy Đồ Đan vừa dẫn nhóm học sinh chạy ra khỏi Hàng Châu, lại gặp được trò chơi, trạng thái cả người thấp thỏm không yên.
Cô không rõ vì sao những người này muốn đi chịu chết, nhưng vẫn chỉ đường cho họ, nghe thấy một gã béo nói: “Nhanh, đừng để người khác giành trước!”
Một người phụ nữ khác thờ ơ trả lời: “Gấp cái gì, người trong mê cung có lẽ đã chết hết, ai cướp mất của chúng ta……”
Nghe được mấy câu này, xe của bọn họ đã lái đi xa.
Đồ Đan không để trong lòng, đầu óc cô đang nhét đầy suy nghĩ bằng cách nào chạy đến Dương Châu tị nạn, không ngờ Dương Châu cũng xuất hiện sương mù, hơn nữa thuyền cứu viện chậm chạp không tới.
Sau đó, Đồ Đan và các học sinh dần dần bình tĩnh.
Họ tìm một chỗ dừng chân, sau đó một lần nữa phân tích ý nghĩa tờ giấy trong túi gấm, lại kết hợp với hai câu nói cuối cùng của đám người kia đưa ra kết luận:
Một, sương mù có mê cung;
Hai, trong mê cung có mảnh ghép trò chơi.
Số lượng mảnh ghép trò chơi hẳn là hữu hạn, nếu không gã mập sẽ không dùng từ “cướp”, tờ giấy trong túi gấm cũng nhắc tới, “Thu thập đủ mảnh ghép trò chơi có thể thông quan toàn bộ trò chơi”, đủ để thấy mảnh ghép trò chơi vô cùng quý giá.
Đây cũng là nguyên nhân Đồ Đan luôn do do dự dự, không giải thích rõ ràng với Thẩm Mặc. Cô muốn tranh thủ vài phần cơ hội cho bản thân và học sinh của mình.
Hiện tại, Trương Thiên Dương nói rõ tất cả, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch Ấu Vi, hỏi: “Bây giờ chị có thể nói không? Cách đi của bọn em rốt cuộc có vấn đề gì?”
Bạch Ấu Vi nói: “Không có vấn đề.”
Đôi mắt Trương Thiên Dương trợn to, “Chị!……”
“Đừng nóng vội, còn có nhưng mà.” Bạch Ấu Vi cười, “Cách đi không có vấn đề, nhưng xác suất dung nạp gần như bằng không, nói cách khác, một khi trên đường phát hiện sai lầm, các bạn chắc chắn phải lật đổ toàn bộ, một lần nữa đi lại.”
“Chị chắc chắn chúng tôi sẽ sai lầm hả?” Trương Thiên Dương có chút không phục.
“Bởi vì các bạn là người.” Bạch Ấu Vi có biểu cảm đương nhiên, “Chỉ cần là người, khẳng định sẽ làm lỗi, cậu không thể bảo đảm các bạn học thông minh cẩn thận giống cậu, cũng không thể chắc chắn họ không tính sai phương hướng trong lối đi. Ngẫm lại xem, khi cậu dùng cách đi đẩy mạnh, hoàn thành 80% tiến độ mê cung, kết quả phát hiện lối đi cuối cùng là ngõ cụt, còn đường đi chính xác vô hình trung bị bỏ lỡ, cậu quay đầu định kiểm tra, kiểm tra như thế nào? Có phải sẽ tra xét lại từ đầu không?”
Sắc mặt Trương Thiên Dương dần dần trắng bệch, sau đó xanh mét đến mức khó coi.
Bạch Ấu Vi buông tay, “Cậu không tin thì chẳng sao, dù sao, nếu tôi là cậu, hiện tại tôi sẽ đi kiểm tra tiến độ đẩy mạnh có vấn đề không.”
Trương Thiên Dương cắn môi im lặng một lúc, bỗng nhiên xoay người đi vào con đường trong mê cung.
“Thiên Dương!” Đồ Đan vội vàng vươn tay giữ chặt cậu, “Không cần làm bậy, bây giờ trời đã tối!”
“Không sao, cô Đồ, em chỉ đi một chút, sẽ không đi quá sâu.” Trương Thiên Dương miễn cưỡng cười nói, “Hơn nữa khắp nơi đều là đèn sáng, ánh sáng không thành vấn đề.” Cậu vô cùng kiên trì.
Đồ Đan cần chăm sóc các học sinh khác, không thể đi theo, quay về phía nhóm học sinh gọi: “Dương Nghị, em đi cùng Trương Thiên Dương.”
Một nam sinh vóc dáng cao to đứng lên, đi cùng Trương Thiên Dương.
Các học sinh còn lại có biểu cảm khác nhau, túm tụm trước lều trại mỗi người, nhỏ giọng bàn luận:
“Cách đi của chúng ta thật sự không ổn à?”
“Không biết…… A, lúc cậu cắm cờ chắc chắn cắm đúng rồi chứ?”
“Hẳn là đúng, cậu thì sao?”
“Tớ cũng không biết……”
……
Không lâu sau, Trương Thiên Dương và Dương Nghị quay về.
Hai nam sinh cúi thấp đầu, bả vai gục xuống, nhìn qua có chút uể oải.
Trần Huệ cầm hai chai nước đi lên đón, đưa cho bọn họ, hỏi: “Sao rồi? Có phát hiện không?”
“…… Ừm.” Dương Nghị rầu rĩ uống một ngụm nước, ánh mắt liếc về phía Trương Thiên Dương bên cạnh, “Sai một lá cờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...