Đồ Đan châm chước mãi, cuối cùng vẫn nói về trò chơi này ——
Ngày đó, cô đang dạy học cho các học sinh ở trong lớp, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, tiếp theo Chủ Nhiệm Giáo Dục chạy vội trên hành lang, kêu mọi người xuống lầu, nói rằng tất cả mọi người phải đi tị nạn khẩn cấp.
Cô lập tức dẫn các học sinh tập hợp ở sân thể dục, vầng thái dương rất gắt, bọn học sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, không ngừng than vãn.
Cô một bên trấn an cảm xúc của học sinh, một bên hỏi thăm các thầy cô khác.
Nghe nói ở trung tâm thành phố xuất hiện màn sương trắng ăn thịt người, tốc độ khuếch tán cực nhanh, tất cả các đơn vị đang tổ chức nhân viên rút lui.
Mọi người chờ trường học sắp xếp chiếc xe vận chuyển học sinh, thật vất vả có mấy chiếc xe buýt chạy tới, kết quả chưa kịp lên xe thì chuyện đã xảy ra……
Bao gồm cô ở bên trong gồm 36 cô trò, xuất hiện ở một đĩa quay khổng lồ.
Trên đĩa quay có 36 chiếc ghế dựa, bọn họ bị cột cố định ngồi trên ghế, eo, chân, cổ chân có xiềng xích khóa trụ, trên cổ còn có cái vòng kim loại kỳ quái.
Đây là một trò chơi có tên gọi “hỏi đáp may mắn”. Quy tắc rất đơn giản, tổng cộng 36 câu hỏi, trả lời sai lầm cho phép tử vong ngay tại chỗ, trả lời chính xác tiến vào vòng tiếp theo, thẳng đến toàn bộ đề mục đáp xong, có thể thông quan trò chơi.
36 cá nhân, dưới sự cố gắng của cô, cuối cùng sống sót 17 người.
Sau khi tị nạn trên đường, bọn họ vào nhầm trò chơi hái nấm, lại tổn thất bốn học sinh……
Đồ Đan một năm một mười nói rõ ràng.
Lúc ban đầu, trong lòng cô có phần không tình nguyện, song đến khi cô nói ra toàn bộ, bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đồ Đan thoải mái, than nhẹ một hơi, nói: “Thông quan trò chơi này không có bí quyết gì, chỉ cần phối hợp tốt với đồng đội, lựa chọn câu hỏi thích hợp với chính mình, tỷ lệ đáp đúng sẽ rất cao, nhưng nếu không có đồng đội…… thật sự đành dựa vào vận may, giống tên chủ đề trò chơi, may mắn hỏi đáp.”
Nói xong những lời này, cô liếc nhìn mọi người trong phòng, cười nhẹ nói: “Tôi cũng chỉ biết mấy thứ này, hy vọng có thể trợ giúp mọi người một ít. Vậy…… mọi người làm đi, tôi không quấy rầy.”
Cô xoay người kéo cửa ra.
“Cô Đồ.” Bạch Ấu Vi thong thả gọi lại cô.
Đồ Đan quay đầu nhìn về phía Bạch Ấu Vi.
Cô mơ hồ ý thức được, “cô bé tàn tật” ở trong đội ngũ này không phải đơn thuần ở vị trí được chăm sóc, hoàn toàn ngược lại, đối phương chiếm địa vị chủ đạo, thậm chí khả năng mạnh hơn người đàn ông luôn im lặng đứng phía sau.
“Ếch xanh quả cầu vàng, điểm chắc chắn phải đi qua cần tính toán, cô và học sinh của mình có ai làm được không?” Bạch Ấu Vi hỏi cô.
Đồ Đan đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khẽ cười, ôn hòa trả lời: “Xác thật có chút phức tạp, chúng tôi sẽ nghĩ lại……”
Bạch Ấu Vi trực tiếp cắt lời cô: “Nếu không tính được, có thể quan sát phía bên trong vỏ ốc.”
Đồ Đan lại lần nữa sửng sốt.
Bạch Ấu Vi nói: “Số lần vỏ ốc bị đập càng nhiều, khi trầm xuống vị trí nước bùn dâng lên càng cao, cũng bẩn hơn, mấy người cứ chọn những vỏ ốc mà bên trong bẩn nhất trong cánh đồng ốc, xác suất…… Đại khái 25% đi, cứ thử mấy cái, ít nhất đoán trúng bừa một lần.”
Đồ Đan nhìn Bạch Ấu Vi, trong lòng dâng lên dòng cảm xúc không biết tả thế nào…… Có ngạc nhiên, có dòng nước ấm, lại mơ hồ cảm thấy hổ thẹn.
Cô há miệng thở dốc, ngàn vạn loại cảm xúc cuối cùng chỉ rơi xuống hai chữ:
“Cảm ơn.”
Bạch Ấu Vi phản ứng nhạt nhẽo nhiều, nâng má lười nhác nói: “Không cần khách sáo.”
……
Đồ Đan đi rồi.
Chờ tiếng bước chân đi lên trên lầu, Thẩm Mặc cười như không cười nhìn Bạch Ấu Vi: “Tôi cho rằng, em sẽ bắt cô ta nói ra đạo cụ, mới bằng lòng dạy cô ta thông quan như thế nào.”
Khoảng cách trò chơi ếch xanh Dương Châu không xa, chỉ cần lá gan Đồ Đan đủ lớn, hoàn toàn có thể dẫn các học sinh đi một chuyến. Chẳng sợ có nguy hiểm, nhưng chỉ cần lấy được bùn có thể chữa khỏi tất cả ngoại thương, loại nguy hiểm này đáng giá thử một lần.
Bạch Ấu Vi dạy Đồ Đan phương pháp thông quan, không thể nghi ngờ tương đương đưa bùn đến tay Đồ Đan.
“Không cần hỏi.” Bạch Ấu Vi thở dài, “…… Thôi, tránh làm người ta cho rằng tôi muốn cướp món đồ chơi với bọn trẻ con, thật hạ giá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...