Bạch Ấu Vi thoải mái dễ chịu ăn xong một bát cháo rau củ.
Cháo nấu đặc sền sệt, ăn xong miệng có chút dính dính, cô thả hai chiếc lá bạc hà vào lọ thủy tinh đựng đồ, uống mấy ngụm nước lá bạc hà mát lạnh càng thoải mái hơn.
Thẩm Mặc kiểm tra tình hình cái xe việt dã ở bên ngoài, sau khi làm việc túa mồ hôi khắp người, anh vào nhà thấy Bạch Ấu Vi nằm nghiêng trên chiếc nệm cao su dày và mềm mại, cô đang híp mắt nhâm nhi nước đun sôi để nguội, không khỏi cười khẽ: “Em thoải mái thật.”
“Hạnh phúc nằm ở sự đối lập như vậy.” Bạch Ấu Vi ôm chai thủy tinh, cười tủm tỉm nói, “Nhìn mọi người chạy ra chạy vào vừa phơi nắng vừa mệt, còn tôi, chỉ cần ngốc trong phòng ăn ăn uống uống, cảm giác này đương nhiên thoải mái.”
Thẩm Mặc: “……”
Cách vài giây, Thẩm Mặc nói: “Thoải mái thì tốt.”
Cô dễ chịu thì sẽ không gây phiền toái cho anh. Hiện tại mỗi ngày làm cô ăn uống no đủ, tĩnh dưỡng thật tốt, sau đó chờ đến một ngày nào đó, hoàn hảo không tổn hao gì giao lại cho mẹ của cô ấy……
……
Lúc đó…… Cô ấy sẽ thế nào?
Vấn đề này làm Thẩm Mặc thất thần một lúc.
Anh quả thật rất khó tưởng tượng với tính cách của Bạch Ấu Vi, cô sẽ sinh sống ở thế giới này như thế nào.
“Này.” Bạch Ấu Vi ôm lọ thủy tinh đựng đồ tròn trịa, tay nhỏ ngoắc anh.
Thẩm Mặc đến gần.
Cô đưa cái lọ cho anh, “Anh không khát à? Này, uống nước đi.”
Nước trong suốt, hai, ba mảnh lá cây xanh tươi non tạo nên màu sắc mát lạnh ở trong nước.
“Em lấy ở đâu ra?” Thẩm Mặc dùng một tay nhận lấy cái lọ đựng đồ.
Bạch Ấu Vi chỉ bên ngoài cửa sổ, “Ở vườn đằng sau ký túc xá có mọc một bụi lớn.”
“Có rảnh thì em hái nhiều hơn một chút, lá bạc hà có hiệu quả hạ nhiệt giảm đau không tồi.” Anh nhàn nhạt nói xong, ngửa đầu uống nước.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm hầu kết của anh lên xuống.
Trong chốc lát, cô công khai cầm một cái tay khác của anh, nhẹ nhàng nắn bóp.
Thẩm Mặc im lặng uống nước, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, có điều ánh mắt hơi mang nghiêm khắc liếc nhìn cô một cái.
Loại này cảnh cáo không có tác dụng gì với Bạch Ấu Vi.
Cô chỉ coi như nhìn không thấy tiếp tục nhéo, đụng tới một lớp kén thô trong lòng bàn tay, lại dùng đầu ngón tay mềm mại của mình chọc chọc, dạt dào hứng thú.
“Lần trước tôi sờ vào thì cảm thấy rất có ý tứ…… Giống móng vuốt của cún.”
Thẩm Mặc: “……”
Đây là hình dung cái quỷ gì thế?
Bạch Ấu Vi nắm tay anh, dán vào mặt mình, cảm giác thiên về thô ráp, vuốt ve trên da hơi hơi lạo xạo, thể nghiệm thật kỳ diệu.
Mà xúc cảm thường thường là song song lẫn nhau.
Cô có thể cảm giác được anh, anh đồng dạng có thể cảm giác được cô, an tĩnh, mềm mại, dịu ngoan……
Trong nhà yên tĩnh.
Thẩm Mặc không tiếng động nhìn cô, nước ngọt lành cùng với bạc hà mát lạnh rong chơi trong phế phủ, không khí dường như có chút khác thường.
Anh muốn phá vỡ bầu không khí này lại nghĩ đến cô hiếm khi buông tha gai góc của bản thân nên cũng tùy cô.
Trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào chỉnh tề:
“Ồ oa! ——”
Hai người không hẹn mà cùng hoàn hồn.
Thẩm Mặc đốn hạ, thần sắc thản nhiên thu tay về, “Tôi đi trên lầu nhìn xem.”
Bạch Ấu Vi cau mày nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn trần nhà, có chút nhạt nhẽo không thú vị quay người đi, im lặng nhìn lá bạc hà ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.
Thẩm Mặc xem cô trong chốc lát, thả lọ thủy tinh xuống.
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Bạch Ấu Vi từ đầu đến đuôi cong người, đôi mắt cô liếc trái ngó phải, bất tri bất giác ngó đến cái lọ thủy tinh trên bàn.
Cô ôm lấy cái lọ, nghĩ đến người đàn ông có thể cầm bằng một tay, không nhịn được dùng tay so sánh, lại ghé sát vào vị trí anh từng uống. nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Không có mùi vị gì.
Cô vươn ngón tay trắng trẻo, vớt lá bạc hà từ lọ thủy tinh đặt trong miệng nhai nhai.
Cô cảm thấy người kia không ở đây, có phần nhàm chán……
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...