Siêu thị cách đó không xa, nằm ở tầng ngầm của một trung tâm thương mại cỡ lớn.
Lúc này cả trung tâm thương mại trống không, cầu thang đi thông xuống tầng ngầm đen kịt, xòe tay không nhìn thấy năm ngón, bên trong càng không nghe thấy tiếng động nào.
Trông thấy cảnh tượng này, đoàn người còn chưa đi xuống, trong lòng đã lạnh đi một nửa.
Thương lượng vài câu, cuối cùng quyết định do Thẩm Mặc và thầy Thừa đi xuống, Đàm Tiếu ở lại bên ngoài chăm sóc Bạch Ấu Vi.
Thứ nhất, Thẩm Mặc thân thủ tốt, có tình huống bất ngờ thì có thể ứng đối bất cứ lúc nào;
Thứ hai, hằng năm thầy Thừa đều quay về đây ở một khoảng thời gian, tương đối quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.
Đàm Tiếu và Bạch Ấu Vi ở bên ngoài cũng chẳng ngồi không, hai người đi loanh quanh trong trung tâm thương mại.
Tầng một của trung tâm có các cửa hàng quần áo của các nhãn hiệu lớn phân bố rải rác, còn có tiệm bánh mì, tiệm bánh ngọt, cửa hàng trang sức vân vân.
Bởi vì không có điện, càng đi vào trong tia sáng càng yếu, Đàm Tiếu cầm đèn pin quét khắp nơi, ngẫu nhiên nhìn thấy vài bóng người, cậu vô cùng kích động, hưng phấn chạy tới lại phát hiện là ma-nơ-canh trong tủ kính.
Thậm chí anh còn không cam lòng nhìn kỹ ma-nơ-canh một lần từ đầu đến chân, hoài nghi có phải nhân loại biến thành thú bông hay không.
Đáng tiếc, không phải.
Bạch Ấu Vi từ từ điều khiển xe lăn chậm rãi xem. Có lẽ bởi vì váy vóc đẹp đẽ không phải vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt, về cơ bản các cửa hàng đều nguyên vẹn, không bị tổn hao. Cô đi vào một cửa hàng bán chăn ga đệm, gần đây trong cửa hàng đẩy mạnh dòng sản phẩm hoàn toàn bằng vải lanh, bộ khăn trải giường và vỏ chăn bằng vải lanh đủ loại phong cách.
Cô vươn tay sờ thử, mặc dù cấp bậc kém loại nhà cô dùng, nhưng mà tạm coi là không tệ.
Bạch Ấu Vi vẫy vẫy tay với Đàm Tiếu.
“Này, cái nào đẹp hơn?” Tay cô cầm hai mẫu khăn trải giường, “Màu xanh sương mù hay là sọc màu xám tro?”
“……” Đàm Tiếu ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi: Chúng ta đến đây mua sắm à?
Bạch Ấu Vi bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm đến mức có phần khó chịu, lạnh mặt nắm chặt khăn trải giường trong tay, nói: “Thôi, lấy cả hai.”
Đàm Tiếu: “……”
Cô lại vỗ vỗ cái giường dùng để làm hàng mẫu trong tiệm, nói: “Bê đệm lên trên xe đi.”
“Nhưng cốp xe đã đầy.” Trong giọng nói của Đàm Tiếu không giấu nổi sự kinh ngạc, anh không nghĩ ra tại sao Bạch Ấu Vi muốn mang cái này đi.
Đương nhiên, tác dụng của nệm là dùng để ngủ, nhưng vào thời điểm đặc thù trước mắt, nệm…… có cần thiết không?
Giọng Bạch Ấu Vi không cho phép nghi ngờ: “Trong xe không còn chỗ, trên nóc xe có chỗ.”
Đàm Tiếu ngẩn ngơ, gãi gãi đầu, khom lưng khiêng niệm trên vai, cũng may là kiểu dáng gấp gọn, không cần tốn nhiều sức.
“Bên kia có váy ngủ cotton, thuận tiện lấy giúp tôi một cái.” Bạch Ấu Vi tiếp tục sai khiến anh.
Đã khiêng nệm, cũng không để bụng nhiều thêm một, hai bộ quần áo.
Đàm Tiếu cầm một cái váy ngủ, thấy bên cạnh có bộ ngủ của nam, thuận tay lấy cho mình một bộ, nhớ tới Thẩm Mặc và Thừa Úy Tài, đều là anh em tốt, có phúc cùng hưởng! Anh lại lấy thêm hai bộ!
……
Khi Thẩm Mặc và Thừa Úy Tài từ siêu thị đi ra, phát hiện trên nóc xe chất thành một ngọn núi nhỏ.
Bạch Ấu Vi mặt không có biểu cảm nói: “Nệm là tôi muốn, quần áo, dép lê, khăn lông, thảm lông, bình giữ ấm, mũ che nắng, kính râm…… Là Đàm Tiếu muốn.”
Thẩm Mặc: “……”
Thầy Thừa: “……”
Đàm Tiếu nghiêm túc giải thích: “Đều là đồ vật hữu dụng.”
Nói xong, anh tinh mắt thấy trong tay Thẩm Mặc xách theo một túi đồ vật, vội hỏi: “Hai người thì sao? Ở siêu thị tìm thấy gì không?”
“Không có gì.” Thẩm Mặc đặt túi mua hàng lên xe, nhàn nhạt nói, “Siêu thị gần như trống không, chúng tôi tìm được một ít pin.”
“À……” Đàm Tiếu sờ mặt mình. Pin, xác thật là vật tư rất quan trọng.
Bạch Ấu Vi hỏi Thẩm Mặc: “Tình hình siêu thị hiện tại như thế nào?”
“Bên trong trống không khoảng tám phần.” Thẩm Mặc hồi tưởng một lúc, lại nói, “Nhưng không hề lộn xộn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...