Hầu Tử trộm bùn chữa khỏi của Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài rồi bỏ trốn.
Không chỉ như thế, gã còn xả sạch xăng xe máy của Đàm Tiếu, hình như sợ hãi Đàm Tiếu sẽ đuổi theo mình trên đường đi tỉnh.
“Thằng oắt con này! Lúc nó dùng dây thép uốn cạy cửa phòng, tôi đã biết nó không phải dạng tốt lành gì!” Đàm Tiếu tức muốn hộc máu, mắng, “Chó không ăn c**! Thò tay một lần, cả đời ăn trộm!”
Việc chửi động còn chưa đủ biểu đạt nội tâm đầy bi phẫn, anh kêu thảm thiết dùng tay cào cào tóc: “Bùn tôi dùng mệnh đánh đổi! Chưa dùng lần nào hết aaaa!!!” Đúng là càng nghĩ càng đau lòng.
So với Đàm Tiếu phát điên, thầy Thừa tương đối bình tĩnh, thành khẩn khuyên Đàm Tiếu: “Tái ông mất ngựa nào biết có phải phúc hay không (1). Hơn nữa cổ nhân có nói, phúc trong thiên hạ, mạc đại vu vô dục; họa trong thiên hạ, mạc đại vu bất tri túc, vô dục ắt vô cầu (2)……”
(1) Thành ngữ: “Tái ông thất mã, an tri họa phúc” nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Đọc giải thích thêm ở Link.
(2) Lấy ý từ lý niệm “biết đủ” và “tham dục” thể hiện trong quyển “Đạo đức kinh” của Lão Tử. Giải nghĩa: Cái phúc trong thiên hạ, không gì lớn bằng không tham lam (vô dục). Cái họa trong thiên hạ, không hại nào lớn bằng ham muốn có được. Không có ham muốn/ tham lam thì sẽ không có nhu cầu, tức người biết đủ thì sẽ vĩnh viễn không thấy thiếu thứ gì.
Đàm Tiếu vẫn gãi đầu, anh nghe không hiểu mô tê gì cả!
Thầy Thừa thở dài, ân cần hỏi Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi: “Bùn của hai cháu không có việc gì chứ?”
“Vâng, đều ở đây.” Thẩm Mặc trả lời.
Đàm Tiếu nghe xong càng thêm bất bình, “Tên kia xem người ta như món ăn mà chọn lựa chắc? Chỉ bắt nạt hai người chúng tôi?! Đệch!”
Bạch Ấu Vi bị anh ồn ào đến mức đau đầu, không kiên nhẫn nói: “Nếu tôi là hắn, tôi cũng chọn xuống tay với hai người các người, một người ngủ say như chết chẳng thèm đề phòng như đầu heo, một người già cả toàn xương cốt đẩy cái là ngã. Không trộm của các người thì trộm ai?”
Trong lòng Đàm Tiếu thấy tủi thân.
Anh thừa nhận Thẩm Mặc rất giỏi, Hầu Tử không dám động đến đồ vật của Thẩm Mặc là bình thường, nhưng Bạch Ấu Vi thì sao? Chẳng lẽ anh còn không bằng một con nhóc õng ẹo?!
Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng ngáp một cái, nói không nhanh không chậm: “Đến nỗi tại sao bùn của tôi vẫn còn cũng rất dễ lý giải. Hắn đã sớm nhìn ra tôi là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, đi ở bên ngoài với điều kiện đơn sơ như vậy, chắc chắn tôi sẽ không ngủ ngay, có thể tỉnh lại nửa đêm bất cứ lúc nào, hệ số nguy hiểm cho việc ăn trộm của anh ta cũng rất cao. Hơn nữa Thẩm Mặc ngủ ngay gian sát vách tôi, chỉ cần bên tôi có động tĩnh, bên Thẩm Mặc sẽ biết, cho nên đương nhiên hắn sẽ không mất não ra tay với tôi rồi.”
Nói xong những lời này, cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: “Hơn nữa…… Các người đừng quên, ngày hôm qua hắn còn muốn mượn sức tôi và Thẩm Mặc, làm việc phải để lại chút đường sống, tránh cho tương lai đụng phải xé rách da mặt, chút thông minh vặt vãnh này hắn vẫn có.”
“Tương lai gặp phải?” Cơn tức của Đàm Tiếu bừng bừng không có chỗ giải tỏa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi dọa nạt, “Nếu lại chạm mặt, nhất định tôi phải cho nó biết! Đắc tội anh Tiếu tôi đây có kết cục thế nào!”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu |||||
Bạch Ấu Vi không quan tâm quyết tâm của anh, lại buồn ngủ ngáp một cái, sau đó lấy bùn ra khỏi túi của mình, tùy ý ném về phía Đàm Tiếu ——
Đàm Tiếu ngẩn người, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, duỗi tay đón lấy.
“Này, tặng cho anh, chỉ có một khối, anh và Thầy Thừa dùng chung đi.” Bạch Ấu Vi dửng dưng nói.
Đàm Tiếu lập tức trợn tròn mắt.
Không chỉ có Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài và Thẩm Mặc cũng kinh hãi (ngạc nhiên + sợ hãi), cảm thấy ngoài ý muốn nhìn về phía Bạch Ấu Vi.
“Tất cả nhìn tôi làm gì?” Bạch Ấu Vi cong khóe môi, thờ ơ cười một cái, “Cho rằng tôi coi món đồ chơi này là của hiếm ư? A, không thể chữa khỏi chân của tôi, giữ lại có ích lợi gì.”
Sau vài giây lặng im, thầy Thừa mở miệng khuyên cô: “Cháu không cần xúc động…… Mặc dù vẻ bề ngoài của bùn bình thường, nhưng tác dụng của nó rất lớn! Có thể chữa chín lần vết thương ngoài da! Hiện giờ, thế giới này càng ngày càng trở nên hung hiểm, trong tay có khối bùn, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ bảo vệ mạng sống, cháu cần suy xét thận trọng.”
Mặt Bạch Ấu Vi không biểu cảm liếc ông một cái.
Tuy rằng cô chướng mắt ông già này yếu đuối và lải nhải lắm điều, nhưng ông già không có lòng tham, điểm này cô không thể không khâm phục ông ta.
Đàm Tiếu có lòng tham muốn lấy bùn của Bạch Ấu Vi, song hiển nhiên không phù hợp với quan niệm luật giang hồ trong lòng anh, vì thế cũng xấu hổ cười: “Đâu thể không biết xấu hổ như vậy…… Nhỡ ra lại gặp trò chơi kiểu này……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...