Sau khi thuyền chìm tới đáy, tốc độ mực nước dâng cao chậm hơn, có thể là khí áp ở bên trong, hơn nữa cửa ra vào bị nước bùn ở đáy hồ bịt kín.
Nhưng tử vong uy hiếp vẫn còn.
Bạch Ấu Vi nâng đầu Thẩm Phi, dùng sức đẩy lên, để anh ta giữ tư thế ngồi, như vậy đầu mới ở trên mặt nước.
Cô nâng rất khó khăn, trong lòng chửi thề, khá sốt ruột.
Sớm biết vậy trước khi vào trò chơi cô không nói mấy lời đó.
Cái gì mà rơi xuống nước cứu người nào, đúng là gặp quỷ! Hiện tại cô và Thẩm Phi không đợi được Thẩm Mặc tới cứu, cô còn phải nghĩ biện pháp cứu Thẩm Phi!
Mực nước đã dâng đến cổ, bên ngoài không có chút động tĩnh.
Cô có chút lo lắng, tên ngốc Đàm Tiếu có phân biệt được trái phải không?
Ban nãy hối thúc anh ta quá gấp gáp, chưa kịp nói cho anh biết bên trái cuối cùng là bên trái của người nào, nếu lúc đó dùng đông tây nam bắc xác định phương hướng thì tốt rồi.
… Nhưng mà Đàm Tiếu biết phân biệt đông tây nam bắc không?
Bạch Ấu Vi nghĩ tới những thứ này, bộ não càng đau.
Thẩm Phi hôn mê thường cúi đầu, nước ngập vào miệng mũi của anh, Bạch Ấu Vi càng nâng càng tốn sức, cô không thể không gắng gượng đứng lên, một tay vịn vào khung cửa sổ, một tay túm tóc của anh, dùng sức đi lên.
Vào thời điểm này, đừng có tính toán động tác thô bạo không, một người què như cô, bản thân đứng không vững, hiện tại còn phải đỡ người khác, ông trời thực sự quá không giảng đạo lý!
Bạch Ấu Vi đầy bụng phẫn uất.
Rầm!
Một âm thanh dọc theo khoang truyền đến, trong lòng cô kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn —
Dưới nước mờ tối, ngoài cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy nước bùn đục ngầu, thỉnh thoảng xẹt qua vài tia sáng.
Tiếng bịch bịch không ngừng, nhưng không thấy bóng dáng Đàm Tiếu.
Anh ta không ngoài dự đoán đập sai cửa sổ.
Trong lòng Bạch Ấu Vi nhất thời tuyệt vọng!
Điều này mang ý nghĩa cô cần dựa vào sức lực bản thân kéo Thẩm Phi đến chỗ cửa sổ!
Đương nhiên, phải đợi Đàm Tiếu bò vào buồng nhỏ trên tàu tìm được họ, sau đó lôi Thẩm Phi ra, vậy không được., hễ cửa sổ mở ra, bên trong khoang thuyền lập tức sẽ bị nước rót đầy, mà kéo dài dưới nước quá lâu, Thẩm Phi sẽ bị chết đuối!
Dù sao, không phải mỗi người chơi đều giống như bọn họ, ăn con cá mà vị khách mùa xuân mang tới, có thể bình yên vô sự ở dưới nước.
Cô phải cố hết sức lôi Thẩm Phi ra!
Đủ mọi ý nghĩ ngập tràn đầu óc của cô, Bạch Ấu Vi cắn răng, chịu đựng tính tình táo bạo, kéo lấy cổ áo của Thẩm Phi đi về phía khoang đối diện.
Ở dưới nước đi về phía trước không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà may mắn ở dưới nước, có sức nổi trợ giúp, khiến cô miễn cưỡng có thể kéo một người đàn ông.
Thật vất vả đi tới lối đi nhỏ, cô nghe một tiếng “rầm” rất lớn! Cửa sổ khoang đối diện bị phá!
Nước xộc vào cực nhanh!
Dưới dòng nước xiết Bạch Ấu Vi vội vàng túm lấy khung cửa, Thẩm Phi lại bị dòng nước cuốn đi!
Bạch Ấu Vi không nhịn được mắng ra tiếng: “Đệt!!!”
…
Thẩm Phi bị dòng nước cuốn về phía cuối lối đi, đụng vào một ít đồ ngổn ngang, ý thức anh mơ hồ, không phân rõ đó là cái gì.
Chỉ mơ hồ biết mình ở trong nước, bốn phía rất lạnh, cũng rất tối…
Có người kéo tay anh.
Anh nỗ lực mở mắt, muốn nhìn rõ đối phương là ai, lại chỉ nhìn thấy sợi tóc màu đen, từng sợi từng sợi, quấn vòng quanh, du đãng…
Xúc cảm ấm áp và lạnh lẽo, rõ ràng lại mơ mộng.
Không thể tin nổi.
Cảm giác nghẹn thở vượt lên trên cảm giác muốn ngất đi…
Anh tự tay đẩy ra mái tóc màu đen, thấy quần dài trắng tinh, mềm mại giống như cánh ve nửa trong suốt, dưới nước gợn sóng đung đưa nó phảng phất đang phát sáng, tầm mắt của anh càng mê mang.
Giữa lúc hỗn loạn, anh bị người lôi ra khỏi mặt nước.
Ánh mặt trời đâm vào mắt.
Phổi bỏng rát.
Anh mơ hồ nghe thấy tiếng Thẩm Mặc, tiếng Nghiêm Thanh Văn, đủ mọi âm thanh…
Về sau nữa, anh mất đi ý thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...