Tất cả chuẩn bị ổn thỏa.
Kế tiếp việc bọn họ phải làm, chính là tranh thủ lúc Mary và mèo ngủ, giết chết Mary!
Bò lên trên vòng quay ngựa gỗ, không phải là việc khó đối với Nghiêm Thanh Văn.
Khó khăn là leo lên không một tiếng động, đồng thời không kinh động đến Mary và mèo.
Người chơi trước đây muốn đánh lén Mary và mèo vào ban ngày, toàn bộ thất bại, nguyên nhân không rõ, cho nên đối với hành động lần này của mình, Nghiêm Thanh Văn không ôm hy vọng quá lớn.
Anh là một người cực kì lý trí đối diện với thắng bại, hiện tại anh gửi gắm nhiều hy vọng vào sau khi thất bại, chỉ cần có thể thuận lợi khởi động cạm bẫy, làm cho Mary và con mèo bằng vải triệt để cách xa nhau, như vậy hành động lần này không phí công vô ích.
Anh nắm bức phù điêu cao nhất ở ranh giới mái vòm, trước khi mượn lực nhảy lên, nhìn hai bên xung quanh —
Thẩm Mặc và Lữ Ngang đứng ở vị trí của mỗi người, đã chuẩn bị xong. Khi mèo nhảy xuống, bọn họ sẽ đẩy ngã chậu than dựng trên cao, châm lửa đốt hết dầu sáp!
Mà Bạch Ấu Vi im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, nếu mèo phản công quá mạnh, cô sẽ dùng tia chớp chế tạo cơ hội rút lui cho bọn họ.
Nghiêm Thanh Văn nhìn mọi người, bỗng nhiên tâm trạng trở nên rất bình tĩnh.
Tiến công hoặc phòng thủ, mọi thứ nằm trong sự tính toán, anh chỉ cần hành động từng bước một theo kế hoạch.
Thất bại cũng không sao.
Còn có Thẩm Mặc và Lữ Ngang ở đây.
Cho dù hai người đó thất bại cũng không sao.
Còn có Bạch Ấu Vi ở.
Chỉ khi từng kề vai chiến đấu thì mới hiểu sự tín nhiệm và ăn ý giữa đồng đội có thể mang đến lực lượng như thế nào.
Anh hít sâu một hơi, cánh tay chợt dùng sức, cả người nhảy lên cao, vững vàng rơi vào mái vòng quay ngựa gỗ! Sau đó xoay người cực nhanh!
Mary và mèo đang ngủ.
Con mèo chỉ còn một con mắt cúc áo, đang dùng cơ thể cao lớn của mình cuộn Mary ở chính giữa. Mary nhắm mắt lại, trên người đầy bụi bẩn, mấy lọn tóc cháy khét, mặt ngoài vết thương ở cánh tay bị Thẩm Mặc chém đứt không có tí máu nào, chất liệu giống như búp bê cao su, ở giữa có khung xương cốt thép.
Một người một con mèo trên vòng quay ngựa gỗ, không bị đánh thức.
Nghiêm Thanh Văn rút cái rìu buộc ở bắp chân, mắt nhìn chằm chằm Mary.
Chỉ cần chém đứt đầu Mary, tất cả có thể kết thúc.
Việc này thoạt nhìn không khó, trước mắt cô bé này tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại, con mèo bằng vải kia cũng im lặng, không có điểm nào khác thường.
Như vậy, những người chơi trước đây chết như thế nào?
Nghiêm Thanh Văn bước đến gần, nỗi lòng không ngừng nhấp nhô, thẳng đến khi anh cùng với Mary chỉ còn một cách bước ngắn, anh vẫn cảm giác trong đó cất giấu nỗi nguy hiểm tiềm tàng mà anh chưa phát hiện.
Anh không tin trò chơi kết thúc dễ dàng như vậy.
Nhưng nguy hiểm đến cùng nằm ở đâu?
Cầm rìu chậm chạp không giơ lên.
Anh đang suy tư.
Lơ đãng thấy con búp bê vải Mary đang đè nặng sau lưng, gương mặt búp bê lộ ra một nửa, con mắt màu đen đang theo dõi anh chằm chằm!
Trong nháy mắt, tóc sau gáy Nghiêm Thanh Văn dựng ngược lên!
Cảm giác mát mẻ chui vào trong xương tủy!
Mary đang ngủ, nhưng nó có búp bê!
Đôi mắt những con thú bông khác đã bị phá hỏng, nhưng búp bê của Mary nhìn thấy anh!!!
Nghiêm Thanh Văn biết đã hỏng việc, đơn giản không chần chừ nữa, giơ lên rìu dùng sức chém vào Mary!
Keng! —
Tiếng kim loại va vào nhau giòn vang!
Một cái gai đốt sống hình tam giác ngược vươn ra từ cẳng tay cụt của Mary! Cường ngạnh chặn lại đòn tấn công từ Nghiêm Thanh Văn!
Đòn đỡ đó vừa nhanh vừa mạnh, Nghiêm Thanh Văn cầm rìu, cổ tay tê tê vì bị chấn động mạnh.
“Mấy tên hư hỏng các người…” Mary ngồi dậy, buồn rười rượi nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh Văn, “Ta muốn nặn hết mứt quả và bông vải trong bụng các người ra ngoài!”
Nghiêm Thanh Văn quyết đoán từ bỏ tấn công, xoay người bỏ chạy! Nhảy khỏi vòng quay ngựa gỗ!
Mary lập tức đuổi theo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...