Giang Hạo đi rồi, không lâu sau Thẩm Phi cũng đi.
Vốn dĩ anh không có cảm tình với Bạch Ấu Vi, bây giờ nhìn thấy có Đàm Tiếu ở cùng cô, không muốn tự chuốc lấy nhục nhã khi cố ở gần cô ta, anh quay về tìm anh mình.
Bạch Ấu Vi chống gậy, mất chút khí lực, cuối cùng leo lên gác chuông.
Phạm vi quan sát trên đỉnh gác chuông cực kỳ trống trải, có thể quan sát toàn bộ công viên, hơn nữa mỗi phương đều sắp đặt một cái kính viễn vọng, thuận tiện cho du khách ngắm cảnh dạo chơi.
Bạch Ấu Vi điều chỉnh kính viễn vọng về hướng vòng quay ngựa gỗ, cẩn thận xem xét.
Trên mái vòng quay ngựa gỗ, Mary và mèo im lặng nằm ngủ.
Mèo bắt mắt hơn Mary nhiều lắm.
Nói là vải, thực sự là vải, không phải là “Con mèo bằng vải” Bạch Ấu Vi vẫn nghĩ, mà là dùng vải vụn và nhồi bông tạo thành con mèo —
Trên thân hình nó đủ mọi màu sắc tạo nên từ vô số mảnh vải, con mắt bằng cúc áo, bộ râu làm từ lò xo, không có hàm răng, không có móng vuốt sắc bén, khó có thể tưởng tượng được con mèo này đã giết người nhiều như vậy.
Còn Mary, là một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi, nằm trên người con mèo đang ngủ say.
Cô bé có mái tóc xoăn đẹp đẽ màu hoàng kim, hai bên đầu cuộn tròn hai bím tóc giống như cài hai cái kẹo dẻo màu vàng lên đầu.
Váy của cô bé màu hồng phấn, viền ren trắng, trên cái váy tutu bồng bềnh còn có nơ ruy băng xinh đẹp, phối hợp với tất kẻ ca-rô đan xen màu hồng và trắng, chân đi đôi giày da đỏ, trên người còn đeo một cái túi búp bê bằng vải —
Tạo hình ngây thơ trẻ con, giống như một người sống.
Bạch Ấu Vi xem xong Mary và mèo, điều chỉnh góc độ kính viễn vọng, nhìn về phía bên kia.
Nghiêm Thanh Văn đang từng bước hình thành cạm bẫy.
Để nâng cao xác xuất thành công, anh bố trí cạm bẫy ở mấy con đường vòng quanh vòng quay ngựa gỗ.
Bởi vì thời gian có hạn, tài liệu cũng có giới hạn, những cạm bẫy này không được làm quá tỉ mỉ, nhưng chắc chắn có thể tạo thành một số thương tổn hoặc trở cản đối với con mèo.
Nhóm Thẩm Mặc và Vu Á Thanh đang giúp đỡ.
Giang Hạo đã quay lại, cũng ở trong đám người.
Có lẽ cảm thấy lúc này không phải thời cơ giết người cướp bảo vật tốt nhất, hắn ta tạm thời thu hồi răng nanh, không biểu hiện điểm nào khác thường.
Sắc trời dần tối, kim đồng hồ trên gác chuông đang từ từ chạy về con số sáu.
Bạch Ấu Vi xem một lượt các khu vực tiếp giáp vòng quay ngựa gỗ, trong lòng có cái nhìn cơ bản, chống gậy chậm rãi xuống lầu.
Đàm Tiếu muốn cõng cô, nhưng cô không có hứng thú, tự mình chầm chập đi xuống dưới, lúc đi được một phần ba, Thẩm Mặc tới đón cô.
“Đã chuẩn bị xong?” cô hỏi.
“Ừm, đã chuẩn bị xong.” anh đáp.
Cô cất cây gậy, anh cõng cô, trước khi màn đêm đến, hai người đi vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm ở con phố kỳ ảo, xuyên qua cửa sổ, lẳng lặng nhìn kỹ vòng quay ngựa gỗ ở xa xa.
Lúc kim giờ chỉ về hướng 6 giờ, gác chuông vang lên một tiếng “Keng”! Trong trẻo và vang dội!
Màn đêm buông xuống, cả bầu trời biến thành đen kịt!
Ngay sau đó, công viên giống như sống lại!
Đèn đủ màu sáng bật sáng, tiếng nhạc vọt tới như thủy triều! Đèn đuốc của mỗi công trình kiến trúc đều sáng choang! Gồm cả cửa hàng bán đồ lưu niệm Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đang trốn!
Hai người kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Đây là bất ngờ!
Một khi có ánh sáng, xó xỉnh âm u bị bại lộ, rất nhiều chỗ ẩn núp không còn bí mật!
Thẩm Mặc nhíu mày lại, rất nhanh giấu Bạch Ấu Vi bên dưới quầy thu ngân, mình thì trốn phía sau rèm cửa sổ —
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, anh thấy cả công viên cực kì náo nhiệt!
Xe cáp treo mang theo tiếng gió rít gào, vòng quay ngựa gỗ lắc lư theo âm nhạc, đu quay chọc trời lấp lánh đủ màu thật loá mắt. Các con thú bông bất động như nhận được sinh mệnh, từng con lung la lung lay xếp thành hàng dài, đi theo sau đội xe hoa của công viên, bắt đầu đi diễu, hành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...