Bạch Ấu Vi ngẩng đầu lên, cười với anh, “Có một ít còn hơn không! ~~ Một vấn đề khó khăn không nhỏ bên trong trốn Meo Meo chính là, toàn bộ khuôn viên không tìm được một đồ vật có hình dạng giống như vũ khí, cho nên mỗi khi người chơi đối mặt với con mèo kia, chỉ có thể chật vật chạy trối chết, không có sức đánh trả.”
Thẩm Mặc thử cầm vung vẩy một thanh kiếm bản to, gật đầu: “Không tệ lắm.”
“Khẳng định không kém, những thứ này là đồ sưu tầm của Công tước ~ đặt tại cổ đại chắc cũng là thanh kiếm nổi tiếng!” cô múc một muỗng sữa chua tươi, con mắt híp lại thành hình trăng khuyết, “Lúc trời nóng, ăn sữa chua lạnh như băng thật thoải mái nha ~”
Cô lại đào một muỗng, đưa cho Thẩm Mặc: “Anh có ăn không?”
Thẩm Mặc lắc đầu, bê bảo rương, nhắc nhở một câu: “Nhớ lau miệng.”
Anh bê cái rương ra bên ngoài lâu đài, tiện tay đẩy xe lăn trở về, phát hiện cánh cửa nhà thú bông đã đóng lại, cùng lúc đó một đống đồ ăn vặt rơi rớt trên mặt đất.
Thẩm Mặc: “…”
“Ánh mắt của anh như thế là có ý gì hả?” Bạch Ấu Vi bất mãn, “Anh cho rằng em thèm ăn sao? Anh nghĩ rằng em không biết bên trong công viên không cho phép mang đồ ăn từ bên ngoài vào à? Là thầy Thừa lo lắng thể lực của chúng ta không theo kịp, nài nỉ em mang theo!”
Thẩm Mặc không tiếng động thở dài, “Em nghĩ cách lát nữa giải thích với mọi người như thế nào đi!”
Lúc đi vào, anh có đeo một cái ba lô, bên trong là đồ ăn nước uống cần thiết, hiện tại có thêm một đống đồ ăn vặt chắc chắn sẽ khiến những người khác chú ý.
“Cứ cất đi đã!” cô chỉ chỉ một cái túi vải canvas mới bên cạnh. Cái túi mới cùng kiểu dáng với cái túi cũ, trước đây lúc tìm kiếm vật tư, cô lấy mười mấy cái túi như vậy! Cái nào bẩn thỉu, cũ kĩ thì trực tiếp thay mới.
Thẩm Mặc khom lưng giúp cô cất đồ ăn vặt.
Hai người tiếp tục đi dạo một hồi trong tòa lâu đài, không lâu sau, phía dưới truyền đến tiếng Thẩm Phi và Đàm Tiếu.
“Anh! — anh! Anh ở đâu?!”
“Aizz chú em gấp cái gì, anh Mặc và Vi Vi ở cùng một chỗ chắc chắn không xảy ra chuyện…”
“Chúng ta đã thăm dò hết khu bên kia! Vì sao hai người đó chưa đi ra?!”
“Điều này có gì lạ, Vi Vi đi đứng không tiện khẳng định chậm một chút, chú em gấp cái gì…”
Đang nói thì dừng lại, Đàm Tiếu trông thấy hai người đi tới, cùi chỏ hích hích Thẩm Phi: “Ừm, chẳng phải giờ đi ra rồi sao?”
Thẩm Phi chạy một mạch đến trước mặt Thẩm Mặc, nghiêm túc nói: “Anh, em cảm thấy chúng ta nên cùng nhau thăm dò thì tốt hơn, bởi vì…”
Liếc mắt thấy sữa chua trên mép Bạch Ấu Vi, anh ngẩn người, lời nói đột nhiên thay đổi, hỏi: “Vừa nãy hai người làm gì thế?”
Thẩm Mặc ngây người, nhìn theo ánh mắt em trai, đầu lông mày cau lại.
“Vi Vi, lau sạch sữa chua đi.” anh nói.
“Sữa — sữa – chua á?! Các người coi em là kẻ ngốc sao?!!” Thẩm Phi không hiểu sao rất kích động, mang theo oán giận, “Ở chỗ này làm gì có sữa chua?!! Vừa nãy cuối cùng hai người làm gì thế!!!”
“Em trai anh có bị nặng lắm không?” Bạch Ấu Vi nhíu mày nhìn về phía Thẩm Mặc, “Từ lúc vào trò chơi, cậu ta kỳ kỳ quái quái, tinh thần thất thường hả?”
“Cô! …” Thẩm Phi oán giận.
Thẩm Mặc thản nhiên nói: “Khả năng số lần vào trò chơi ít, hơi căng thẳng.”
Thẩm Phi càng oán trách, “Anh! Tại sao anh…”
Thẩm Mặc lấy từ trong túi xách của Bạch Ấu Vi hai cái hộp đựng cơm, một cái đưa cho Đàm Tiếu, một cái đưa cho Thẩm Phi —
“Sữa chua Thầy Thừa tự làm, ăn đi, lát nữa hạ nhiệt bị chảy.”
“Oa! Không hổ là người bạn già của tôi! ~ đúng là đáng tin cậy!” Đàm Tiếu không có tim không có phổi mở ra ăn, cũng không cần thìa, ngẩng đầu hút cái rột.
“…” Thẩm Phi yên lặng cầm cà mèn.
Hộp đựng cơm nửa trong suốt thường thấy đậy kín, hình như được ướp lạnh, cầm trong tay hơi lạnh.
Nhớ tới hiểu lầm ban nãy, trên mặt Thẩm Phi nóng rực, nói quanh co hỏi: “Cái này… Cái này từ đâu mà ra? Vì sao lạnh băng băng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...