“Trốn trong khu mỏ hả? Không nên, không nên, không được…” Đàm Tiếu lắc đầu liên tục, “Vừa nhìn đã biết cậu không có kinh nghiệm! Nếu trốn trong đó mà mèo đuổi tới thì chẳng có đường chạy! Hãy nghe tôi, trốn ở ven đường tốt nhất, nhất là ngã tư đường, coi như bị phát hiện, nhanh chân chạy! Trước đây thời điểm chúng tôi đi đánh nhau mà bị lạc đàn đều trốn như thế!”
Khóe mắt Thẩm Phi giật giật, tâm trạng khá phức tạp.
Anh không thể nào hiểu được, người anh họ anh minh thần vũ của anh, tại sao ở chung một đội với… một tên côn đồ đầu đường xó chợ này?
Phải biết rằng, trong anh chị em nhà họ Thẩm, Thẩm Mặc luôn là sự tồn tại như thần tượng vậy!
Khi bọn anh chơi bùn nhảy dây, Thẩm Mặc lạnh lùng lạnh lùng đi ngang qua người bọn họ, người lớn nói: Nhìn Thẩm Mặc, trúng tuyển trường danh tiếng!
Khi bọn anh liều mạng đọc sách thi cử, Thẩm Mặc lạnh lùng lạnh lùng đi ngang qua người bọn họ, người lớn nói: Nhìn Thẩm Mặc, nhảy vượt lớp!
Khi cuối cùng bọn anh tốt nghiệp cũng nỗ lực dốc sức gây dựng sự nghiệp, Thẩm Mặc lạnh lùng lạnh lùng xuất hiện ở trong TV, người lớn nói: Nhìn Thẩm Mặc, cống hiến vì đất nước!
Cho nên! trong lòng Thẩm Phi luôn coi anh họ như ngọn đèn chỉ đường trong cuộc sống của mình! Trong bóng tối xua tan màn sương mù dày đặc trong cuộc sống cho anh, chỉ dẫn phương hướng cho anh đi về phía trước!
Nhưng mà bây giờ!
Anh ấy lưu lạc tới mức xưng huynh gọi đệ với tên côn đồ đường phố ư?!
Đây là anh họ trong lòng anh sao?!
“Tiểu Phi, em và Đàm Tiếu đi khu mỏ bên kia ngọn núi.” Thẩm Mặc nói.
Thẩm Phi ngẩn người: “… A?”
Thẩm Mặc nói: “Con đường vào khu mỏ bên kia ngọn núi không đi được xe lăn, anh đưa Vi Vi vào tòa lâu đài xem.”
Thẩm Phi ngạc nhiên, không kịp phản ứng, mắt mở trừng trừng nhìn Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đi về hướng lâu đài!
“Aizz… Không phải, em… anh… Làm sao…” Thẩm Phi có chút hỗn loạn.
Đàm Tiếu giơ cánh tay ghì lấy cổ của anh, “Đi thôi! ~ để anh Tiếu dẫn dắt chú em, thăm dò bản đồ trước khi đánh lộn như thế nào!”
Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi càng đi càng xa, cũng không biết Bạch Ấu Vi nói câu gì, Thẩm Mặc dừng lại, khom lưng ôm cô! Sau đó —
Sau đó ôm đi!
“Tại sao phải ôm?!” mắt Thẩm Phi trừng lớn hơn nữa, “Anh sao, sao sao làm sao ôm cô ta…”
“Ôi chao, ôm cô ấy là chuyện quá bình thường chứ sao ~” Đàm Tiếu kéo anh đi khu mỏ, “Không ôm cô ấy lẽ nào ôm cậu hả? Đi thôi, đi thôi ~”
“…” Thẩm Phi bị lôi đi.
…
Thẩm Mặc ôm Bạch Ấu Vi đi đến tòa lâu đài, né tránh ánh mặt trời chói chang, đi tới băng ghế dài màu cầu vồng dưới bóng cây mới thả cô xuống.
“Hiện tại em đỡ hơn chưa?” anh hỏi, “Còn nóng không?”
Bạch Ấu Vi ấm ức, “Sau lưng em ướt đẫm mồ hôi.”
“Trời nóng bức tựa vào nệm làm gì.” Thẩm Mặc quả thực không muốn phê bình cô, thản nhiên nói, “Để anh tháo nệm ra.”
“Đừng.” Bạch Ấu Vi cau mày, “Cho dù anh lấy nó xuống thì ngồi trên đó cũng rất nóng! Nguyên nhân là thời tiết quá nóng.”
Thẩm Mặc bất đắc dĩ, “Em muốn thế nào?”
“Anh ôm em đi.” Bạch Ấu Vi vươn tay về phía anh, lời lẽ hùng hồn, “Dù sao muốn vào lâu đài cần leo cầu thang, xe lăn cũng không dùng được.”
Thẩm Mặc không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ anh ôm thì không nóng hả?”
Bạch Ấu Vi hỏi ngược lại anh: “Anh nóng không?”
Thẩm Mặc nói: “Bình thường.”
“Thế thì đúng rồi ~” cô nói như lẽ đương nhiên, “Nhiệt độ sẽ lan truyền, anh không nóng, nhiệt của em truyền tới người anh thì em không nóng.”
“Anh thấy nóng thì sao?” Thẩm Mặc buồn cười hỏi.
Bạch Ấu Vi nhìn anh, con mắt quay tít liếc từ đầu đến chân anh một lần, “Nếu anh nóng, anh có thể cởi áo.”
Thẩm Mặc: “…”
Im lặng một lúc, anh ôm lấy cô đi vào trong lâu đài.
Anh không nên tán gẫu với cô mấy chủ đề không có dinh dưỡng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...