“Tuần trước, 10 người đi vào trò chơi số 21, chỉ có một người đi găng tay màu trắng sống sót đi ra. Tuy rằng người đi găng tay màu trắng lần này và lần trước không phải cùng một người, nhưng chúng ta không thể vì vậy thả lỏng cảnh giác.”
Thẩm Mặc nhìn họ, tiếp tục hỏi:
“Có tiếp nhận hắn ta, cùng vào trò chơi hay từ chối hắn, rút lui khỏi nơi này?”
Vu Á Thanh nhăn trán.
Nghiêm Thanh Văn tựa ở bên cạnh bàn, lẳng lặng suy nghĩ.
Bạch Ấu Vi quan sát sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt họ, mở miệng nói: “Không bằng để tôi nói một số ý kiến của mình trước!
Đề nghị của tôi là từ chối. Ở trong trò chơi, phải đối mặt quan giám sát làm khó dễ và quy tắc trêu đùa đã đầy đủ tiêu hao tâm lực, nếu cộng thêm một đồng đội không rõ địch hay bạn, phiêu lưu quá lớn, dễ gặp bất trắc.”
Thẩm Mặc liếc cô một cái, “Tôi cũng đưa ra quan điểm của mình.
Đề nghị của tôi là chấp nhận. Hiện tại toàn bộ người ở căn cứ đều biết nhân số trò chơi còn kém 1 người là có thể góp đủ, nếu vất vả lắm mới đủ người, không có đạo lý nước đã đến chân lại buông tha. Người không biết sẽ chỉ cho rằng chúng ta lâm trận bỏ chạy, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng tồi tệ đối với khí thế của toàn bộ căn cứ.
Mặt khác, về sau ở trong trò chơi, chúng ta luôn gặp phải đủ loại người lòng dạ khó lường, đạo cụ của bọn họ núp trong bóng tối, khiến người ta khó lòng phòng bị, mà găng tay trắng lần này lộ ở chỗ sáng, thực ra còn đưa ra nhắc nhở.”
Nghiêm Thanh Văn bật cười, nhìn hai người: “Thế này muốn chúng tôi làm sao chọn? Hai người một phản đối, một đồng ý, mặc kệ chúng tôi chọn bên nào đều đắc tội bên kia.”
Vu Á Thanh cũng cười theo, bình tĩnh trả lời: “Tôi chọn chấp nhận! Tôi cảm thấy được Thẩm Mặc nói một câu rất đúng, về sau chúng ta luôn gặp phải đủ loại người lòng dạ khó lường, người như găng tay trắng vĩnh viễn không phải con số ít, không thể vì gặp hắn ta mà bỏ cuộc giữa chừng.
24 trò chơi xung quanh căn cứ, chỉ mỗi trò chơi này không thể công lược. Mặc kệ hắn ta là găng tay trắng hay găng tay đen, tôi đều muốn thử xem.”
Bạch Ấu Vi bĩu bĩu môi, ấm ức nhìn Thẩm Mặc, không nói chuyện.
Thời gian Nghiêm Thanh Văn suy tư rất lâu, mở miệng nói: “Tôi cũng chọn chấp nhận! Tôi sẽ dặn dò Lữ Ngang, để anh ấy lưu ý đối phương.”
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc, “Chẳng qua bên Thẩm Phi chỉ có thể nhờ vào anh, hình như cậu nhóc kia rất tín nhiệm đối phương.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Thẩm Mặc nhàn nhạt gật đầu.
Bạch Ấu Vi u oán hỏi anh: “Sau khi vào trò chơi, nếu em và Thẩm Phi cùng nhau rơi xuống nước, anh cứu ai?”
Nghiêm Thanh Văn: “…”
Vu Á Thanh: “…”
Thẩm Mặc xoa đầu cô, nói: “Đừng làm rộn.”
Bạch Ấu Vi tiếp tục u oán: “Không dẫn cậu ta vào không được à? Em cảm thấy cho cậu ta vào không có điểm nào đáng tin cậy, còn không bằng mang Tiểu Tân.”
Thẩm Mặc cười bất đắc dĩ nói: “Em không nên có thành kiến với cậu ấy. Thẩm Phi trải qua hai lần trò chơi, thân thủ không tệ, chẳng không đáng tin cậy như em nói.”
Bạch Ấu Vi nhắm hai mắt, thở dài: “Vậy cứ thế đi.”
Thẩm Mặc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Nghiêm Thanh Văn và Vu Á Thanh.
Hai người gật đầu với anh, ý bảo quyết định không thay đổi, Thẩm Mặc mở cửa, đi ra —
Người bên ngoài còn đang chờ kết quả thương lượng của bọn họ, có mấy vị đã toát ra vẻ mong mỏi.
Thẩm Phi không kịp chờ đợi hỏi: “Thương lượng xong chưa? Em có được đi không? Anh! Ba em đã đồng ý, anh không có lý nào không cho em đi cả!”
Thẩm Mặc không trả lời anh, ánh mắt đảo qua mặt Thẩm Phi, cuối cùng nhìn về phía mọi người.
“Nếu tất cả mọi người không có dị nghị, bây giờ mỗi người có thể trở về chuẩn bị. Chín giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở lối vào trò chơi số 21, hi vọng mọi người đến đông đủ.”
Để trò chơi, bắt đầu đi —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...