Vòng trước, từ khi ếch xanh xuất hiện đến rời đi, tổng cộng ba phút mười lăm giây.
Lần này chỉ có bốn mươi bảy giây.
Vì sao thời gian ngắn đi?
Là bởi vì ếch xanh bị thương, cho nên nó rời khỏi sân khấu trước? Nếu thật sự như thế, ý nghĩa Thẩm Mặc đã tranh thủ cho mọi người thời gian hai phút rưỡi để thở dốc.
Yên tĩnh một lúc, không khí đọng lại ở huyệt động hơi hơi buông lỏng, người trong bùn thử thăm dò ngẩng đầu, người trong ốc đồng cũng chậm rãi bò ra, mọi người nhìn xung quanh trái phải ——
Bốn phía bình tĩnh.
Không có ếch xanh, cũng không có quả cầu vàng.
…… Bọn họ an toàn sao?
Đàm Tiếu bò dậy đầu tiên, đôi mắt xem khắp nơi, “Quả cầu đâu? Bây giờ tìm được quả cầu có tính không?”
“Vừa rồi thời điểm ếch xanh chui vào bùn, quả cầu cũng bị vùi vào.” Một thanh niên bên phía anh Huy tiếp lời.
Đàm Tiếu nhận ra gã, kẻ này lớn lên cao gầy giống như anh Huy, đầu nhỏ tai lớn, tay dài chân dài, cho nên biệt hiệu là Hầu Tử (con khỉ)*.
* Mấy biệt danh này bạn Lan sẽ để nguyên nha.
Còn có một tên vóc dáng thấp, biệt hiệu kêu Thứ Đầu.
Đàm Tiếu duỗi cổ nhìn nhìn, kỳ quái hỏi: “Thứ Đầu đâu?”
Sắc mặt của anh Huy và Hầu Tử tức khắc khó coi.
Đàm Tiếu cũng hậu tri hậu giác ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, biểu tình nhất thời cứng đờ.
Thời điểm này không thấy bóng người, ngoại trừ bị ếch xanh ăn luôn, còn có thể vì sao nữa?
Thứ Đầu là kẻ đã bị ăn luôn.
Một người phụ nữ trung niên không nhịn được thương tâm khóc lóc kể lể: “Sớm biết thế không nên chui ra từ ốc đồng, vì sao cần đi tìm quả cầu, như thế này có khác gì toi mạng …… Nếu không phải vì giúp các người tìm quả cầu, lão Ngô nhà tôi sẽ không chết…”
Gã mập mạp cũng phụ họa: “Ếch xanh ra tới nhanh như vậy, căn bản không tránh kịp, nói dễ nghe làm mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, thật ra còn không phải để cho thời điểm các người trổ tài làm anh hùng có bia ngắm sống!”
Lời này thật ác độc.
Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhướng mày, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm những người này.
Những người này……
Thời điểm cô xảy ra chuyện, những kẻ bất lực này chỉ biết giả bộ ngủ! Cho dù chết ở đây cũng là xứng đáng, họ có tư cách gì giận chó đánh mèo người khác?!
“Trong đầu mấy người chứa cái gì? Là phân à?!” Đàm Tiếu bùng nổ nhảy ra mắng to, “Ông đây đánh bạc mạng sống tìm quả cầu là vì sính anh hùng?! Mày TM dám lặp lại lần nữa thử xem?!”
Gã mập im lìm không ra tiếng, người phụ nữ thấp giọng nức nở.
Đàm Tiếu tức chết, chỉ vào bọn chúng mắng: “Còn nói cái gì là vì giúp chúng tôi tìm quả cầu! Không tìm quả cầu thì mấy người có thể tồn tại đi ra ngoài chắc?! Tôi TM nói cho các người! Không có cầu! Chúng ta một cái không trốn thoát! Chờ chết đi!!!”
Anh lại thấy Thừa Úy Tài lẩm bẩm ở trong góc, giận sôi máu, tức giận quát: “Ông già! Ông thì thầm nói cái gì?! Có phải ông cũng cảm thấy người do là chúng tôi hại chết hay không? Hả?!!”
Thầy Thừa dọa nhảy dựng, vội xua tay nói: “Không có không có! Lần này…… sẽ có hy sinh, là bởi vì ếch xanh đi ra quá đột nhiên, kế hoạch ban đầu của chúng ta rất ổn, không có vấn đề, cho dù truy cứu trách nhiệm, cũng nên là trò chơi ếch xanh này phụ trách. Mọi người đau đớn mất thân nhân, cảm xúc khó tránh khỏi quá kích động, có thể lý giải, có thể lý giải……”
Dừng một chút, ông ôn tồn bổ sung: “Ban nãy tôi đang tính thời gian, lần này ếch xanh ra quá nhanh, đi cũng nhanh, cho nên tôi muốn tính tính toán……”
“Vậy ông tính ra chưa?” Đàm Tiếu không kiên nhẫn hỏi.
Thầy Thừa hổ thẹn lắc đầu, “Không…… Không có……”
Mày Đàm Tiếu nhăn càng sâu: “Không phải ông là giáo viên sao!”
Thầy Thừa nói: “Tôi là giáo viên ngữ văn.”
Đàm Tiếu không còn lời nào để nói.
Lúc này, Thẩm Mặc vẫn luôn im lặng lên tiếng: “Lần này ếch xanh đi ra quả thật quá nhanh, nếu lần sau cũng như vậy, kế hoạch ban đầu của chúng ta không thích hợp.”
Giọng anh quá bình tĩnh, lạnh lạnh lùng lùng, phảng phất không thèm để ý với mấy lời giận chó đánh mèo ban nãy.
Đàm Tiếu vò đầu bứt tai, bực bội nói: “Con ếch xanh này giống như nổi điên, quỷ mới biết khi nào nó nhanh! Khi nào nó chậm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...