Nét mặt Lý Lý cứng đờ, mang theo vài phần hoang mang, mờ mịt không nói được.
Anh nhìn cô gái trước mắt với bờ vai run rẩy, đại não trống rỗng, vô ý thức an ủi cô: “Điều này… Điều này không trách em, dù sao vào trò chơi sống chết có số, em đâu cố ý…”
Tiếng khóc Chu Xu dừng lại.
Dừng một cách đột ngột.
Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lý Lý, sau giây phút dừng lại ngắn ngủi, nỗi bi thương trong mắt càng đậm sâu, hóa thành căm phẫn, gào khóc xông về phía Lý Lý:
“Tại sao anh không trách tôi?! Làm sao anh có thể?!! Lẽ nào anh không hiểu ư, tôi hại chết Tô Mạn!
Cô ấy chết vì tôi!
Cô ấy chết!!!
Anh hiểu không?!!
Bởi vì không phải cố ý, anh có thể tha thứ cho một người đơn giản như vậy hả? Dù cho người chết đã làm bạn với anh mấy chục năm! Anh không đau buồn sao?! Không tức giận sao?! Không muốn báo thù cho cô ấy sao?!!
Lý Lý! Tô Mạn bị tôi hại chết đấy!”
Chu Xu túm lấy cổ áo anh, siết chặt, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Anh đánh tôi đi! Tại sao anh không đánh ta tôi? Tại sao anh không mắng tôi lấy một câu! Đồ trứng thối này! Trứng thối!!!”
“Chu Xu…” Lý Lý nhìn cô, không cách nào nói ra cảm xúc của mình, viền mắt cũng đỏ.
Chu Xu khóc không kiềm chế được.
Cô hận Lý Lý hờ hững, nhưng cũng biết mình không có lập trường để hận anh. Song tâm trạng cô mất khống chế. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Tô Mạn bị bắt vào phòng tra tấn, lòng của cô đau đớn như muốn chết.
Sở Hoài Cẩn tách hai người xa nhau, để đề phòng Chu Xu mất khống chế gây sự.
Cổ Lý Lý bị túm đỏ rực.
Anh ngẩn ngơ nhìn Chu Xu khóc rống, mơ hồ cảm giác hình như mình sai rồi, nhưng lại không biết… đến cùng anh sai ở chỗ nào.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân lẻ tẻ, tiếp theo vang lên một giọng nữ quen thuộc —
“Chu Xu.”
Lý Lý kinh ngạc quay đầu, thấy Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang đỡ Tô Mạn đi tới.
“Tô Mạn?” Lý Lý càng mơ hồ, “Không phải cô đã…”
Chưa dứt lời, một bóng người lao đến cực nhanh!
Chu Xu giữ chặt Tô Mạn, buồn vui đan xen: “Cô không sao hả?!”
“Vì sao cô còn sống? Chúng tôi đều nghĩ cô đã!…” Vu Á Thanh vừa mừng vừa sợ, không nhịn được bước đến đấm một cái vào vai Tô Mạn, “Quên đi! Nói chung, cô có thể ra ngoài an toàn thật tốt quá!”
Tô Mạn xoa xoa phần vai bị đấm, có chút xấu hổ, giải thích:
“Không dám nói không có việc gì… Vết thương trên người tôi không ít, ra khỏi trò chơi đã ngất đi. May mắn Anh Nghiêm và Lữ Ngang đều ở đây, để tìm kiếm thuốc men cho tôi, hai người bận rộn cả đêm.”
Lý Lý nghe xong, quay đầu hỏi Nghiêm Thanh Văn: “Tô Mạn ra ngoài trước thời gian? Tại sao anh không báo cho chúng tôi biết?”
Không đợi Nghiêm Thanh Văn giải thích, giọng Lữ Ngang oang oang nói: “Đi đâu thông báo hả? Tôi và lão Nghiêm không biết địa điểm mới Tổng bộ di chuyển đến. Hơn nữa lúc Tô Mạn ra ngoài là ban đêm, nội thành giống hệt quỷ thành! Không thấy một bóng người! Chỉ vì tìm thuốc cho cô nhóc đã chạy gãy cả chân, tôi và lão Nghiêm vừa nằm xuống nghỉ ngơi chưa đầy hai tiếng, Đàm Tiếu đã tới gõ cửa đánh thức chúng tôi!”
Vu Á Thanh dở khóc dở cười, hỏi Tô Mạn: “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ra được?”
Tô Mạn nhìn về phía Bạch Ấu Vi, nói: “… Cô ấy đưa cho tôi một mảnh ghép trò chơi.”
Chu Xu và Vu Á Thanh đều ngạc nhiên, sững sờ.
Chu Xu dùng giọng khàn khàn vì khóc hỏi: “Đưa từ lúc nào? Sao chúng tôi không biết?”
“Chính là lúc bị bắt vào phòng tra tấn…” Tô Mạn lấy ra một mảnh ghép trò chơi xám lạnh từ trong túi, ngón tay nhẹ nhàng ma sát mép, “Lúc đó tôi cho rằng bản thân chết chắc rồi, không muốn lãng phí đạo cụ nữa, nghĩ thầm nếu trong bốn người phải chết một người, vậy hãy để tôi đi. Nhưng Bạch Ấu Vi nói…”
Tô Mạn nhìn về phía Bạch Ấu Vi, ánh mắt sắc bén, kiêu ngạo ngày xưa trở nên ôn hòa mềm nhũn, đi tới trước mặt Bạch Ấu Vi, nhẹ nhàng đặt mảnh ghép trò chơi kia vào trong tay cô.
“Cô ấy nói, Tô Mạn, cô phải kiên trì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...