Cô không thể dùng con thỏ!
Lượng điện của nó không đủ, khó tạo ra tổn thương đối với Công tước. Huống hồ trong tay Công tước lôi Chu Xu, điện năng có thể truyền đến người Chu Xu. Chưa đến lúc Công tước bị thương, cô sẽ lấy mạng Chu Xu trước!
Cho nên, cô ném ra 4 hạt trân châu.
Trong nhà thú bông, cô được chia 12 hạt trân châu, dùng hết 8 hạt, còn lại 4 hạt, đây là số hạt trân châu cuối cùng của cô!
Cũng là đạo cụ có thể lập tức phát huy tác dụng tấn công duy nhất!
Hạt trân châu nện vào người Công tước, ánh mắt cô mở thật to, cuối cùng chứng kiến nổ tung như kỳ vọng!
Rầm một tiếng!
Song cơ thể Công tước chỉ lắc lư, không buông tha Chu Xu.
Vùng lưng vốn dĩ da cháy khét bị hạt trân châu nổ ra vệt máu đỏ rực, Công tước quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Ấu Vi, ánh mắt thâm độc tột cùng.
Bạch Ấu Vi cắn chặt môi, chống quải trượng đi về phía trước.
Công tước xem chân của cô, điệu cười mỉa mai, thu hồi ánh mắt, kéo Chu Xu giãy giụa tiếp tục đi về hướng phòng tra tấn.
Sắc mặt Bạch Ấu Vi trắng bệch, bước chân càng rối loạn, cô không đuổi kịp hắn!
Trong lúc bất chợt, hai bóng người vọt tới từ đằng sau cô, thẳng đến Công tước và Chu Xu!
Là Tô Mạn và Vu Á Thanh!
Các cô giơ kiếm, chém mạnh vào Công tước! Dù cho biết rõ đối phương đao thương bất nhập, biết rõ đối phương là thân bất tử, chỉ cần có thể khiến đối phương thả lỏng một chút, cứu Chu Xu, sự cố gắng của các cô không uổng phí!
Các cô chém lưng hắn, chém mắt cá chân hắn.
Các cô chặt cổ tay hắn, chặt đầu hắn.
Bất kể công kích thế nào, Công tước như thể rõ ràng mục đích của các cô, trong tay nắm chặt Chu Xu, không buông.
Một tay hắn hất Vu Á Thanh đập vào tường, sau đó vung một cái tát vào Tô Mạn không ngừng dây dưa! Tô Mạn bị lực đạo này đẩy lùi, ngã xuống đất lại bị vẹo tay phải vốn bị thương, đau đớn kêu thành tiếng.
Lúc này, cuối cùng Công tước đi tới bên ngoài phòng tra tấn!
Bức tường bắt đầu xoay, lộ ra thông đạo, mắt thấy Công tước sắp kéo Chu Xu vào trong, Chu Xu đang giãy giụa bỗng nhiên ném ra một vật!
Một bông hoa tuyết!
[Hoa tuyết: Chỉ có hoa tuyết mời được vị khách mùa đông, lúc hoa tuyết hòa tan vị khách bỏ đi.]
Tác dụng của đạo cụ này chưa rõ, cho nên người ra khỏi nhà thú bông chưa ai động đến. Nhưng bây giờ tính mạng Chu Xu như ngàn cân treo sợi tóc, không để ý gì khác, mạo hiểm dùng đạo cụ bảo mệnh cuối cùng!
Công tước ngạc nhiên, dừng bước.
Chỉ một giây đồng hồ, bên trong phòng đột nhiên nổi lên bão tuyết! Nhiệt độ không khí giảm xuống!
Một người tuyết khổng lồ cao gần ba mét đi ra từ trong tuyết. Cả người nó trắng như tuyết, toàn thân là băng tuyết, con ngươi màu đỏ cùng với móng vuốt sắc bén, ngửa đầu gầm rú, tiếng rít khiến người ta sợ hãi giống như gió tuyết ập đến.
Người tuyết nổi giận gầm lên một tiếng, xông thẳng đến Công tước, đẩy hắn vào phòng tra tấn!
Vu Á Thanh và Tô Mạn vội vàng kéo Chu Xu ra ngoài!
Hai cô một người cõng Chu Xu, một người cõng Bạch Ấu Vi, dùng hết sức lực chạy trốn.
Không nghĩ tới, lúc chạy qua căn phòng gần cầu thang, Hồ Nhã hoảng loạn từ bên trong chạy ra, vừa vặn chạm mặt các cô!
Lần này Hồ Nhã thật sự không cố ý. Cô ta định trốn đi, đến lúc mọi người chết lại đi thử chìa khoá, nhưng nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, cô nghe thấy người tuyết gầm rú, trong lòng bất an, muốn rời khỏi tầng ba, tìm một chỗ an toàn trốn tránh.
Hồ Nhã làm cái gì, đương nhiên Bạch Ấu Vi và Chu Xu biết một năm một mười, nhưng bây giờ không phải là thời điểm báo thù riêng, con dã thú phía sau có thể đuổi theo bất cứ lúc nào!
Mọi người cấp thiết chạy nhanh xuống tầng dưới.
Hồ Nhã thấy cuộc chiến ở cuối hành lang, hoảng sợ chạy theo.
Tô Mạn thở phì phò hỏi: “Người tuyết có thể chống đỡ bao lâu?”
“Không chống đỡ được lâu.” trong lòng Chu Xu mịt mờ, “Lúc hoa tuyết hòa tan vị khách rời đi, nếu bây giờ là mùa đông, đạo cụ này có thể duy trì thật lâu, nhưng mà trong phòng tra tấn… có chậu than cháy…”
Người tuyết hòa tan rất nhanh.
Mà các cô không còn chỗ trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...