Âm thanh rõ ràng đó tự nhiên không gạt được lỗ tai Công tước.
Hắn xông vào rất nhanh, trong giọng khào khào vô cùng sung sướng:
“Oh… Ta đã ngửi thấy, cô dâu của ta, đừng trốn nữa, ta biết ngươi ở đây.”
Lần này, hắn không vội vàng nữa, mà cực kì cẩn thận, mở từng cánh cửa các tủ quần áo sắp thành hàng —
Nếu quần áo bên trong quá nhiều, hắn sẽ “vô cùng kiên trì” vươn móng vuốt vào trong, tàn bạo túm!
Chu Xu trốn trong váy, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa tủ không ngừng vang lên, rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!
Bộ não của cô cũng nhảy giựt giựt theo, sắp nổ tung!
Làm sao bây giờ?!
Cô nên làm gì bây giờ?!
Cho dù không nhìn thấy gì, cô cũng biết Công tước sắp đến cái tủ của Bạch Ấu Vi!
Hiện tại cô không có tâm tình tính toán hành động tự tung tự tác của Hồ Nhã, cô muốn cứu Bạch Ấu Vi!
Nước mắt chảy xuống má, Chu Xu cảm thấy ẩm ướt mới ý thức mình sốt ruột đến bật khóc. Ngoại trừ diễn kịch, đã rất lâu cô không khóc thực sự.
Nghĩ tới đây, bộ não tỉnh táo lại.
… Đúng vậy, tỉnh táo suy nghĩ thật kĩ.
Nếu Bạch Ấu Vi bị Công tước bắt đi, mọi chuyện sẽ tiến triển thế nào?
Tính cách Tô Mạn xúc động, dễ dàng xử trí theo cảm tính, không thể suy nghĩ lý tính.
Vu Á Thanh có thực lực, nhưng chưa từng chơi trò chơi, kinh nghiệm bằng không.
Hồ Nhã ẩn núp trong bóng tối, thường nhảy ra quấy rối, ước gì các cô đi chết.
Sau đó còn lại cô…
Còn lại cô, cô có thể làm cái gì? Cô không nắm chắc thông quan! Cô không làm được!
Nếu là Bạch Ấu Vi! Có lẽ cứu được mấy mạng!
Nước mắt càng tràn đê, không nói rõ nguyên nhân.
Khi còn sống thân bất do kỷ (1), có công ty quản, có người ái mộ theo đuổi, có paparazi nhìn chằm chằm… Cô không thể làm chính bản thân mình, cho nên cuối cùng có lúc chính bản thân cô cũng không rõ, cuối cùng cô là loại người gì?
(1) “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ” ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.
Hiện tại đối mặt với tử vong, chí ít, cô có thể chọn cách thức tử vong mình muốn.
Chu Xu nhắm mắt một cái, tự nhủ với bản thân: “Không phải đã nghĩ kĩ à, phải chết giống như một con người, tuy rằng dụng cụ tra tấn đáng sợ, nhưng chỉ cần nắm chặt cơ hội là có thể thoát khỏi sự giày vò.”
Tiếng mở cửa tủ càng ngày càng gần.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Không chỉ vì cứu Bạch Ấu Vi, cũng vì cứu chính mình. So sánh việc ở lại đối mặt với tuyệt vọng, không phải như bây giờ mang theo hy vọng xông ra!
Chu Xu đột nhiên đứng dậy, đẩy con ma nơ canh nhựa nặng nề về phía con dã thú! Sau đó cô lao ra khỏi phòng!
Thứ này đập vào người không đau, nhưng thắng ở hành động khi người ta không đề phòng. Công tước ngẩn ngơ mấy giây sau đó phát ra tiếng rít, lập tức đuổi theo ra ngoài!
Bên trong tủ, Bạch Ấu Vi kinh hãi.
Cô đẩy cửa tủ, cả người ngã trên mặt đất, không để ý tới đau đớn, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, chỉ nhìn thấy bóng lưng Công tước bỏ đi!
Trong lòng cô vừa hoảng vừa sợ, đa cảm và phẫn uất đồng loạt xông lên, thất thanh hô to: “Chu Xu!!!”
Ghê tởm!
Chết tiệt!
Cô không cần cô ấy cứu!
Cô không muốn bất kỳ kẻ nào cứu!!!
Bạch Ấu Vi cắn chặt răng, nhặt gậy chống đứng lên, từng bước một ra khỏi phòng.
Cửa phòng ngay gần cầu thang xoắn ốc.
Cô trông thấy Chu Xu nhảy ra khỏi lan can, muốn tự mình kết thúc, để tránh cho dằn vặt cực hình, nhưng ở bước cuối cùng cô bị Công tước túm lại.
Công tước kéo tóc Chu Xu, giống như kéo Triệu Lan Phân, giống như kéo Trình Thiến, không để ý đến việc cô giãy giụa và gào thét, kéo về phía phòng tra tấn tầng ba.
Lúc thấy Bạch Ấu Vi, trong mắt Công tước lóe lên vẻ tàn khốc, hình như do dự, muốn buông Chu Xu, đổi thành Bạch Ấu Vi.
Nhưng hắn kiêng kỵ tia chớp của Bạch Ấu Vi, chỉ lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái, kéo “Chiến lợi phẩm” của bản thân, đi ngang qua người Bạch Ấu Vi —
Bạch Ấu Vi giơ tay lên ném bốn hạt trân châu về phía hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...