Bạch Ấu Vi xoay người muốn phun.
Dạ dày cuộn lên từng đợt, không phun ra gì hết.
Động tĩnh chấn động từ bên kia đã bình ổn, chưa biết tử thương nhiều hay ít, người sống sốt kinh hồn chưa định đứng ở bùn, mặt mũi hốt hoảng.
Anh Anh Huyo gầy kia thật ra vô cùng dũng mãnh, quát mắng mọi người: “Thất thần làm quái gì?! Mau tìm đi! Chỉ có hai mươi giây! Mẹ nó!”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, sôi nổi đi tìm quả cầu.
“Tìm phương hướng này.” Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh dị thường, “Bọt nước cuối cùng ở gần đây.”
Khu vực Thẩm Mặc chỉ, áng chừng có mười mấy hố, tương đương giảm bớt khu vực tìm kiếm ít nhất hai phần ba.
Đàm Tiếu cách gần nhất, việc nhân đức không nhường ai bổ nhào vào đằng trước. Anh Huy ngẩn người, cũng lập tức cất bước qua, mang theo hai tiểu đệ cùng tìm quả cầu.
Mấy người ác chiến một trận tối qua, hiện tại vì mạng sống, cũng có thể đoàn kết nhất trí.
Chỉ là theo thời gian chuyển dời, hố đang sụp xuống, vùi lấp, căn bản không phân biệt nổi quả cầu vàng ở đâu, mấy người đàn ông chỉ có thể dồn toàn bộ sức lực đào bùn.
Hết đào lại đào, tay đẩy bùn mềm, không làm sao chạm vào thứ cứng rắn.
Bạch Ấu Vi xa xa nhìn họ. Rồi sau đó, cô xoay đầy, nhìn về phía thi thể đã lún sâu trong bùn.
Tâm trạng sợ hãi, chậm bãi bình phục……
Cảm giác hưng phấn mơ hồ quen thuộc nổi lên từ đáy lòng.
Không phải cảm thấy cao hứng vì người chết, cô không biến thái như thế.
Chỉ là giống như lần trước, giống như tham gia một cuộc vận động cực hạn, sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn, đồng thời sẽ có điều chờ mong.
Không đợi cô hiểu rõ nguyên nhân nội tâm biến hóa ra sao, trong huyệt đọng truyền đến tiếng trẻ con, mang theo giọng điệu vui sướng khi người gặp họa –
“Ếch xanh tới đây, các con sâu mau trốn đi!”
Mọi người sửng sốt.
Ngay sau đó mặt đất chất động, nước bùn run rẩy dữ dội!
Một quả cầu vàng lăn từ trong nước bùn cuồn cuộn ra ngoài –
“Nó ở đàng kia!”Có người kích động kêu to, “Mau!…..”
Nhưng mà cơn chấn động lớn hơn nữa truyền đến dưới chân, khắp vũng bùn gần như muốn sôi trào, mỗi người hoặc té ngã hoặc quay cuồng, khó ổn định trọng tâm cơ thể, càng đừng nói đến động vào quả cầu vàng dần dần đi xa!
Từng mảng từng mảng nước bùn trào ra, chảy xuống từng tảng lớn, một con quái vật rốt cuộc xuất hiện trước mắt mọi người!
Hình thể của nó, giống như tòa nhà cao năm, sáu tầng!
Màu sắc của nó, là màu xanh đậm bóng loáng!
Đôi mắt của nó nhô cao! Cái miệng cực kì dài rộng gần như chiếm cứ nửa cái đầu!
Là ếch xanh!
Ếch xanh giám sát quan chậm chạp không đề cập đến, rốt cuộc tới!
Không biết là ai hoảng sợ hô to: “Chạy mau!!! –“
Lời còn chưa dứt, mọi người đã tứ tán!
Nhưng khắp nơi là nước bùn, làm sau chạy trốn nhanh được?
Không phải tất cả mọi người đều lẩn trốn, còn có một bộ phận người trực tiếp ngây ngốc, ngơ ngác nhìn con quái vật trước mắt, trong đầu trống rỗng, chân cẳng không nghe sai khiến.
Bạch Ấu Vi thấy con ếch xanh mở miệng. Trong miệng phun ra một cái lưỡi dài. Màu sắc đỏ tươi, mang theo chất nhầy nhớp nhúa, giống như dây thun đỏ veo một tiếng bắn ra, càng kéo càng dài, sau đó bụp một tiếng, dính vào một người phụ nữ đang giãy dụa trong vũng bùn –
Nửa giây đó cực kì ngắn ngủi, Bạch Ấu Vi hoảng hốt một phút đồng hồ. Cô thấy khi người phụ nữ bị dính chặt nháy mắt cứng đờ, sau đó đầu lưỡi thu hồi với vận tốc ánh sáng! Người phụ nữ chưa kịp phát ra tiếng đã biến mất trong cái miệng dài rộng!
Gollum.
Nuốt xuống….
Cả người Bạch Ấu Vi từ trên xuống dưới tê rần.
Giống như bị vô số cây châm đâm chích, cả người đau! Toàn thân lạnh buốt!
Mọi người chạy trốn hồn nhiên không biết phía sau đã xảy ra cái gì, vẫn bước chân, bới bùn, dùng hết toàn lực tìm kiếm yểm hộ!
Mà đầu lưỡi ếch xanh ở ngay sau bọn họ, nhanh chóng phun ra rồi lại thu hồi, thu hồi rồi lại phun ra, giống như vồ mồi một đám ruồi nhặng không đầu, ăn vui vẻ đến cực điểm!
Ếch xanh muốn tới, các con sâu mau trốn đi.
Bạch Ấu Vi chậm rãi nắm chặt đôi tay.
Ếch xanh quả cầu vàng, hóa ra, là chuyện như vậy ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...