“Tiểu Thiến, chân em không sao à?” Lý Lý cũng ngạc nhiên, đỡ cô ả, “Không đau hả?”
Cô ả lúng túng đứng tại chỗ, “À… ừm, vốn là bị trẹo một cái, ban nãy nhảy lên nhảy xuống thì… hình như trẹo trở về rồi.”
“Thì ra chân bị trẹo đã khỏi rồi! Em thật là may mắn!” Chu Xu sợ bóng sợ gió vỗ ngực một hồi, “Nếu làm hại vết thương của cô bị nặng hơn, anh Lý Lý khéo liều mạng với em ấy chứ!”
“Làm gì khoa trương như vậy…” Lý Lý ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, “Không có việc gì là tốt rồi, tất cả ngồi xuống ăn cơm đi, ngồi đi…”
Tô Mạn đầu tiên ngẩn người một lúc, sau lại ngồi xuống, rót đầy cho mình một ly rượu, uống cạn một hơi!
Lý Lý bị dọa cho giật mình, thốt lên: “Bà lại nổi điên gì hả! Uống rượu như thế nếu say thì sao!”
“Tôi thích!” Tô Mạn để mạnh cái ly rỗng xuống bàn, lại rót một ly, “Ông bớt can thiệp vào chuyện của tôi đi!”
Lý Lý không hiểu cớ sao cô ồn ào, nói thầm một câu: “Tôi cũng lười để ý đến bà.”
Vẻ mặt Nghiêm Thanh Văn thản nhiên quan sát họ, cuối cùng, ánh mắt rơi vào người Chu Xu đang ăn uống, cười hỏi: “Anh nhớ có một lần liên hoan phim, bình chọn nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hay diễn viên gì gì đó… hình như em cũng được giải?”
Chu Xu ngây người, cười xua tay, “Không phải không phải, là giải phần thưởng người mới, em cũng không được giải, em chỉ được đề cử mà thôi.”
“Nhận được đề cử cũng rất giỏi.” Lý Lý tham gia góp lời khen.
Đang trò chuyện, ở phía lối vào truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.
Nhóm người đang ăn uống đều dừng lại, quay đầu sang nhìn.
Là Sở Hoài Cẩn dẫn theo Giáo sư Tống đến.
Nhân tài nghiên cứu khoa học cấp bậc bảo vật quốc gia làm cho cấp trên không tiếc phái ra tám đội Hành động đặc biệt, lúc này ông đang ngồi trên xe lăn, bị Sở Hoài Cẩn từ từ đẩy vào.
Ngồi xe lăn không nhất định là người tàn tật, có thể là thân thể vô cùng già yếu hoặc là vô cùng yếu ớt.
Bạch Ấu Vi cảm thấy Giáo sư Tống có cả hai phương diện.
Tóc ông trắng như cước, làn da già nua, nhìn qua đoán đã bảy, tám chục tuổi, lúc này không có sức lực ngồi trên xe lăn, cả người lộ ra cảm giác tang thương của tuổi xế chiều.
“Ông ấy bị sao vậy?” Bạch Ấu Vi nhỏ giọng hỏi Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc hạ thấp giọng giải thích với cô: “Giáo sư Tống có một người con trai, cũng là thành viên nghiên cứu khoa học trong S, trên đường rút lui gặp phải trò chơi, cậu ta biến thành thú bông…”
Anh dừng lại một chút, đè giọng càng thấp hơn: “Giáo sư Tống vốn dĩ không già đến vậy, để cứu con mình, ông ấy sử dụng đạo cụ. Cái đạo cụ ấy có thể đánh đổi sức sống trong cơ thể mình để chữa lành tổn thương của người khác nhưng thật đáng tiếc… Mặc dù đã dùng đạo cụ, con ông ấy vẫn không thể ra khỏi trò chơi.”
Trung niên mất con, trong sự tác động khổng lồ như vậy, con người biến thành hình dạng gì cũng không kỳ lạ.
Bạch Ấu Vi thấu hiểu gật đầu.
Giáo sư Tống và Sở Hoài Cẩn đi tới trung tâm bữa tiệc.
Sở Hoài Cẩn rót cho ông nửa ly rượu.
Giáo sư Tống giơ ly rượu lên, nói: “Ly này, tôi mời mọi người, cảm ơn mọi người đại giá quang lâm.”
Giọng nói của ông nghe vào tai trẻ trung hơn vẻ bề ngoài của ông rất nhiều.
Giáo sư Tống uống xong ly rượu của mình.
Đám khách mời im lặng nhìn ông, chờ nghe tiếp.
“Lần này tôi mời mọi người đến là có chuyện cần bàn.” Giáo sư Tống nói.
Bầu không khí càng yên tĩnh.
Trong lòng mọi người đều biết, lần mở tiệc chiêu đãi này chắc chắn không chỉ ăn no uống say đơn giản.
“Các vị ngồi ở đây đều từng tìm được đường sống trong chỗ chết mấy lần ở trong trò chơi, thấu hiểu trò chơi sâu sắc hơn người bình thường, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, trong đó có cao thủ đã đi qua mê cung.”
Giáo sư Tống nhìn xung quanh một lượt, giọng nói bình tĩnh vững vàng.
“Nói vậy chắc một số người cũng biết, tổ chức hao tổn tâm trí vì trò chơi Meo Meo số 21, trước mắt số người thông quan trò chơi này là 0, hầu như không có hướng dẫn chơi.
Ngày hôm qua, cả đội đi vào trò chơi số 21 bị tiêu diệt, trò chơi số 24 đã di chuyển vị trí! Nếu chúng ta không áp dụng hành động, bảy ngày sau, sợ rằng nội thành sẽ khó vượt qua cửa ải này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...