Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Thực ra hoàn cảnh xung quanh rất mộc mạc, dù sao cũng là ở bãi đậu xe dưới lòng đất, nhưng bàn được kê ngay ngắn, khăn trải bàn rũ xuống nếp gấp đẹp đẽ, thức ăn tỏa ra ánh sáng đầy hấp dẫn, bốn phía còn được tô điểm ngọn đèn và hoa tươi trong lúc hoảng hốt tạo ra cảm giác bữa tiệc lộng lẫy.

Bạch Ấu Vi nhìn lướt qua, nếu ngồi kín chỗ, hội trường này ít nhất có thể dung nạp năm mươi người.

Không nhìn thấy Giáo sư Tống, có điều bây giờ khách chưa đến đông đủ, e rằng Giáo sư Tống là người cuối cùng trình diện.

Sau khi Sở Hoài Cẩn sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, giới thiệu sơ qua những vị khách khác, đều là thành viên trung tâm của tổ chức, tổ xác định và đánh giá, tổ nghiên cứu khoa học, tổ vật tư, tổ nội vụ vân vân.

“Giáo sư Tống luôn ở trong phòng thí nghiệm của ngài, nếu không ai nhắc nhở, ngài ấy quên cả việc ăn uống.” Sở Hoài Cẩn cười nói với mọi người, “Mọi người cứ ăn trước, tôi đi mời Giáo sư Tống qua đây.”

Nói xong anh đứng dậy rời đi, để lại Thẩm Phi, dặn dò cậu ta chiêu đãi khách khứa.

Sở Hoài Cẩn đi khỏi không lâu, lần lượt có thêm khách đến.

Ngoại trừ thành viên trung tâm của tổ chức, cũng có “lực lượng bên ngoài” giống như Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn. Đây đều là đối tượng trọng điểm tổ chức chiêu mộ, cho nên cũng được mời đến dự.


Thẩm Phi ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, hạ thấp giọng giới thiệu cho anh họ:

“… Tên đầu trọc vạm vỡ kia đã đi qua mê cung, khí lực rất lớn, có thể bóp nát tảng đá… Kẻ gầy gò kia, là anh em tốt với hắn ta, hai tên này vừa gia nhập vào tổ xác định và đánh giá không lâu.”

“Người đàn ông trung niên đeo mắt kính, trước kia là giám đốc tài chính của ngân hàng, thành thạo đối với toán học và suy luận lô gíc.”

“Thằng bé mặc áo phông màu đỏ, chỉ có 17 tuổi, cậu ta là vận động viên thể thao, tính cân bằng và sức bật của cơ thể đều rất mạnh…”

Mộtngười trẻ tuổi bước vào cửa, mặc áo hoodie mũ rộng và quần short hip hop, anh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt chuẩn xác nhìn về phía bàn của Thẩm Mặc, khóe miệng vểnh lên.

Thẩm Phi thất thần, “Anh, anh biết anh ta à?”

Thẩm Mặc nhíu mày, trả lời: “Không biết.”

Thẩm Phi hạ giọng nói: “Anh ta tên Đỗ Lai, nghe nói là ảo thuật gia đường phố. Anh ta từng đi mê cung Hàng Châu và Thượng Hải, cũng là người chơi duy nhất sống sót đi ra khỏi trò chơi Meo Meo ở chỗ chúng ta.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Người cùng đội vào trò chơi chung với anh ta, đều không sống sót… Ôi da! Tại sao anh ta tới đây?!”

Thẩm Mặc thoáng nheo mắt, nhìn anh chàng đội mũ đi tới gần, ánh mắt chếch đi, lại nhìn Bạch Ấu bên cạnh mình Vi.

Bạch Ấu Vi đang cúi đầu ăn cái gì đó.

Đa số món ăn ở đây là lạnh, cho nên cô ăn không nhiều nhưng ngắt quãng uống từng ngụm rượu vang, không biết tổ chức kiếm được ở đâu, tất cả đều là rượu ngon đã lâu năm.


Thẩm Mặc khẽ nói với cô: “Em uống ít thôi.”

Bạch Ấu Vi đang uống cao hứng, không để ý tới anh.

Anh giơ tay đè lại ly rượu.

Cô dùng sức cầm, chén rượu giống như bị đóng đinh trên mặt bàn, không hề sứt mẻ.

Bạch Ấu Vi: “…”

“Được rồi.” Bạch Ấu Vi chịu thua, “Uống nốt nửa ly này em không uống nữa, được chưa?”

Lúc này Đỗ Lai đã đến gần, cười chào hỏi:

“Tiểu thư Bạch Ấu Vi, thật khéo ~ không ngờ nhìn thấy cô ở đây.”

Thẩm Mặc buông lỏng tay, ngước mắt nhàn nhạt nhìn anh: “Có việc?”


Đỗ Lai ngây người.

Mà Bạch Ấu Vi đang uống rượu.

Dư quang nơi khó mắt Đỗ Lai xẹt qua Nghiêm Thanh Văn ở bàn sát vách, biết mình hiểu lầm, đồng đội thực sự của Bạch Ấu Vi là người trước mặt…

Anh cười, khách sáo trả lời: “Muốn hỏi chuyện giao dịch đạo cụ.”

“Hôm nay chúng tôi đến đây dự tiệc, chỉ ăn cơm, không nói chuyện làm ăn.” Giọng Thẩm Mặc lạnh lùng.

Ý cười nơi khóe miệng Đỗ Lai có phần mất tự nhiên, “… Nghe nói hôm nay có không ít người đến làm khách, cho nên tôi muốn hỏi một câu, sợ hỏi muộn quá thì búp bê thế thân bị người đến trước thì được miếng ngon xí phần.”

“Đạo cụ dùng để câu cá lớn không dễ dàng rời tay.” Thẩm Mặc thu tầm mắt lại, không nhìn anh nữa, “Anh có thể quay về chỗ ngồi, Đỗ tiên sinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui