Nét mặt của cô, tư thế, ánh mắt, đến cả cọng tóc đều lộ ra vẻ lười biếng, hoàn toàn không thấy bất kỳ sự kích động nào.
Thẩm Mặc quen việc cô khẩu thị tâm phi, giơ tay sờ tóc của cô, cười khẽ.
Bạch Ấu Vi dựa vào ghế sô pha, mắt nhắm hờ, thấp giọng nói: “Trước đây… anh đồng ý với mẹ em, muốn đưa em đến Dương Châu, tuy rằng không thành công, nhưng nếu có thể đưa em đến trước mặt mẹ coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Về sau… chẳng phải chúng ta không cần gặp mặt nữa?”
Động tác Thẩm Mặc tạm ngừng, tiện đà từ từ thu tay về.
“Anh Mặc muốn đi à?”
Một giọng nói nhỏ bé yếu ớt vang lên.
Hai người quay đầu nhìn sang, phát hiện Phan Tiểu Tân đang thu dọn hành lý chẳng biết đứng ở cửa phòng từ lúc nào, ngạc nhiên nhìn hai người. ngôn tình ngược
“… Tiểu Tân, cháu nói ai muốn đi?” thầy Thừa cũng đi ra khỏi phòng.
Thẩm Mặc giải thích: “Trước tiên anh sẽ gặp mặt người nhà, trước khi không ổn định, anh sẽ không bỏ mặc mọi người.”
Thừa Úy Tài chợt nhớ ra, người nhà của Thẩm Mặc ở Thượng Hải.
Tựa như Tô Mạn và Lý Lý, mặc dù là cùng một đội với Nghiêm Thanh Văn, nhưng bây giờ đã tìm được người nhà, đương nhiên cần về nhà ở bên người thân.
Thầy Thừa suy tư một lúc, do dự mở miệng: “Tiểu Trầm à, dọc đường đi cháu đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, hiện tại vất vả lắm mới được đoàn tụ với người, cháu nên thêm quý trọng mới đúng, mấy người chúng tôi không sao, sẽ biết tự chăm sóc tốt cho bản thân, cháu không cần lo lắng… Tiệc vui nào cũng có kết thúc…”
Nói xong, ông dừng lại hai giây, nghi ngờ hỏi: “… Cháu và Vi Vi, không phải anh em à? Không phải cháu đưa cả con bé đi à?”
Thẩm Mặc liếc nhìn Bạch Ấu Vi, “Cháu sẽ đưa em ấy đến chỗ mẹ của em ấy.”
Khóe miệng Bạch Ấu Vi vểnh lên, tạo thành nụ cười châm biếm.
“Nếu em ấy không muốn đi, cháu sẽ chăm sóc em ấy.” anh lại nói.
Bạch Ấu Vi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc.
Anh vẫn nhìn thầy Thừa chăm chú, góc cạnh gương mặt hờ hững, trầm tĩnh, lạnh lùng, giọng ôn hòa: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi thật tốt, tình huống ở đây không rõ. Trước khi hiểu rõ mọi chuyện, giờ nói tạm biệt thật quá sớm. Tuy rằng ban đầu ở cạnh nhau, chúng ta có mục đích, nhưng mọi người đừng quên, mục đích hiện tại của chúng ta là gì.”
“Chúng ta muốn tập hợp đủ mảnh ghép trò chơi! …” trong phòng truyền đến tiếng Đàm Tiếu, khàn cả cổ họng nên giọng nói cũng khàn khàn.
Bạch Ấu Vi bật cười, xì một tiếng!
Cô cười, những người khác cũng lộ ra nụ cười, cảm giác ly biệt nặng nề tan biến.
Phan Tiểu Tân xoay người chạy vào phòng: “Anh Tiếu, anh đừng nói nữa, anh cần nghỉ ngơi…”
Thừa Úy Tài lắc đầu, than thở: “Nhật xuất Phù Tang nhất trượng cao, Nhân gian vạn sự tế như mao. Dã phu nộ kiến bất bình sự, Ma tổn hung trung vạn cổ đao! (1) – Tuy rằng tuổi tôi đã cao, nhưng có tay có chân, thân thể khỏe mạnh, cũng muốn làm chút gì đó, còn tốt hơn an hưởng tuổi già tầm thường.”
(1) Trích từ bài thơ Ngẫu Thư của Lưu Xoa:
Dịch nghĩa
Từ hướng đông mặt trời đã lên cao được một thước,
Mọi việc trong thế gian nảy sinh.
Người quê mùa nổi giận khi thấy sự bất bình,
Nhưng đành nén trong lồng ngực thanh đao chính nghĩa.
Dịch thơ:
Mặt trời lên hướng đông một thước
Cõi nhân gian mọi thức nảy sinh
Dân quê giận sự bất bình
Nhưng đành nuốt hận, nén thanh đao lòng.
Nguồn: thivien.net.
Bạch Ấu Vi mím môi cười, “Bây giờ bác càng già càng dẻo dai, an hưởng tuổi già còn sớm.”
Thẩm Mặc nói: “Cháu đi bây giờ, có thể sẽ tốn nửa ngày, làm phiền bác chiếu cố trong nhà.”
“Cháu cứ đi đi, ở nhà cứ giao cho bác.” thầy Thừa vén tay áo lên, lẩm bẩm đi vào bếp, “Mình cần chuẩn bị cơm tối…”
Trong phòng khách còn lại Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc nhìn cô, “Nếu em thực sự không muốn gặp, anh sẽ nói với bên kia một tiếng, nhưng anh không dám bảo đảm dì Vương có tìm tới không.”
Dù sao cũng là mẹ con, nếu bà ấy thật sự đến tìm, về tình về lý Thẩm Mặc không có cách nào khác.
Bạch Ấu Vi liếc về phía ngoài cửa sổ, nói nhẹ bẫng: “Gặp chứ… Đương nhiên muốn gặp, có điều, gặp một lần là đủ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...