Cầu không nói lời nào.
Ánh mắt Bạch Ấu Vi nhìn nó càng phát ra sự nghi ngờ.
Một lát sau, cô nói với Phan Tiểu Tân: “Em ôm hộp âm nhạc qua đây.”
Phan Tiểu Tân: “…”
Quả cầu thủy tinh tức giận la to: “Này! Mi nghe không hiểu lời cầu nói à?! Tất cả hành động tấn công quan giám sát là hành vi vi phạm quy tắc! Là hành vi, vi phạm, nghiêm trọng!!!”
Phan Tiểu Tân chuẩn bị đứng dậy cứng đờ, không biết nên nghe Bạch Ấu Vi hay nghe quả cầu.
Bạch Ấu Vi bình tĩnh ôn hòa nhìn Phan Tiểu Tân: “Không sao, chúng ta chỉ cầm xem một chút, vặn vặn dây cót, nghe âm nhạc một chút, sẽ không bị coi là tấn công nó.”
Phan Tiểu Tân gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng đi qua, ôm lấy hộp âm nhạc, quay về.
Quả cầu thủy tinh nằm trên hộp âm nhạc hừ lạnh: “Các người tốt nhất không nên giở trò! Đừng nghĩ lọt qua kẽ hở của quy tắc! Có bất kỳ hành động vi phạm nào, quan giám sát sẽ xử phạt… Ối! –“
Phan Tiểu Tân đột nhiên lảo đảo, đùng một tiếng ngã sõng xoài trên mặt đất!
Hộp âm nhạc bị cậu ôm trong ngực, quả cầu thủy tinh văng ra theo đường cong parabol, rơi xuống đất, bộp bộp bật lên hai cái, lăn vào góc nhà!
“Ôi chao! Tiểu Tân, em không sao chứ? Mau đứng lên!” Bạch Ấu Vi bị hoảng sợ vỗ ngực, “Tại sao em không cẩn thận bị ngã thế? May mắn em không cố ý, nếu không thì bị quan giám sát phán định là tấn công ác ý!”
Phan Tiểu Tân ở dưới đất: “…”
Cầu nằm trên đất: “…”
Thầy Thừa vội vàng đỡ Phan Tiểu Tân dậy, giúp cậu phủi bớt bụi bặm trên đùi, “Không sao chứ? Cháu té có đau không? Ôi chao lần sau bước đi cẩn thận một chút, sàn nhà vừa bị ngập nước, có phải chỗ nào có nước đọng nên bị trượt không?”
Phan Tiểu Tân yên lặng đặt hộp âm nhạc lên bàn, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Ấu Vi.
Vì sao cậu cảm thấy… hình như ban nãy chị Vi Vi đẩy cậu một cái?
Hừm…
Không phải chân chị Vi Vi bị liệt à…
“Cái tua vít đâu?” Bạch Ấu Vi đầy phấn khởi, “Hiện tại quan giám sát không ở trên cái này, chắc tháo dỡ không sao đâu nhỉ? Tháo đi! tháo đi!!”
Thẩm Mặc cầm cái tua vít tháo dỡ hộp âm nhạc.
Quả cầu thủy tinh nằm ở góc tường dính một thân bụi, từ từ lăn về —
Quả cầu lăn trên sàn gỗ, phát ra âm thanh cọt kẹt, nơi bị nó lăn qua rạn nứt nhè nhẹ, như thể thừa nhận nghìn cân lực, nứt ra một vết thật dài, nặng trình trịch, như thể nổi giận không tiếng động.
Nó lăn về phòng khách, không bình tĩnh nổi, mắt thấy những người này tháo dỡ hộp âm nhạc.
Bọn họ một bên tháo dỡ, một bên đếm số đinh.
“Một cái, hai cái, bốn cái… Tám cái…”
“Các người cho rằng tháo dỡ hộp âm nhạc là có thể thông quan à?” Giọng nói trẻ con âm trầm yếu ớt vang lên từ quả cầu thủy tinh, “Nhà thú bông một mùa sống, một mùa chết, có tất cả 6,798,052 người chơi tham gia giai đoạn điều chỉnh chơi thử, chỉ có 1289 người sống đến mùa thu! Mà những người này, chẳng có ai sống đến mùa đông!”
Bạch Ấu Vi nhìn về phía quả cầu thủy tinh trên sàn nhà.
Tiếng đếm bên tai đã dừng lại…
Dừng ở 12.
Số đinh họ cần hơn xa con số này.
Cầu trên mặt đất cất tiếng cười to: “Ha ha! Nhân loại ngu xuẩn! Cho rằng tháo hộp âm nhạc là có thể thông quan à? Nhà thú bông không phải là loại trò chơi đơn giản mà các người chơi trước đây! Độ khó của nó độc nhất vô nhị!”
Mọi người nhìn cái đinh trên bàn, im lặng, trên mặt từ từ hiện lên sự lụi bại.
“Nhà thú bông, một mùa sống, một mùa chết…” Nghiêm Thanh Văn cười khổ, than nhẹ một tiếng, “Thì ra là thế.”
Bạch Ấu Vi cau mày, “Có ý gì?”
Nghiêm Thanh Văn ngẩng đầu nhìn cô: “Cô còn nhớ vòng thứ nhất của mùa hè không? Đàm Tiếu và Lý Lý tìm được một cái mô hình thuyền…”
Chưa nói hết lời nhưng tất cả mọi người hiểu ý của anh.
Sắc mặt Lý Lý tái nhợt như tờ giấy, trong miệng thì thào: “Mô hình thuyền có rất nhiều cái đinh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...