Cái đầu to lớn của nó di chuyển ở trên mặt nước, lộ ra nửa khuôn mặt xấu xí kinh khủng, hàm răng dữ tợn vượt trội, cùng với cái gai cong cong mảnh mai kia.
Ở đầu cái gai có một khối thịt nhỏ màu đen rủ xuống.
Trước đó không ai chú ý tới cái này, cho dù thứ đồ chơi này đã từng mấy lần xuất hiện trước mặt bọn họ, họ chưa từng liên tưởng đến bóng đèn.
Bao quát cả hiện tại rất khó tưởng tượng bóng đèn và thứ đồ này có liên hệ với nhau.
Lần này… Có thể không, hay lại sai?
Không thể sai nữa.
Nếu tiếp tục sai, bọn họ… sẽ bị loại vì thứ đồ này!
…
Thẩm Mặc cầm bóng đèn nhảy vào trong nước.
Thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, lo lắng chờ đợi nhìn một người một cá trong nước, trong đầu chỉ có một nghi vấn: Lần này là đúng hay sai?
Con thủy quái cá ông cụ trong nước an tĩnh trước sau như một.
Giống như hai lần trước cũng như vậy, trước khi nó bùng nổ sẽ không nhúc nhích, giống như đang đợi cái gì.
Nhưng mà nó càng an tĩnh, trong lòng mọi người càng kinh hoàng, e sợ nó lại đột nhiên nhảy lên một cái, nuốt sống tất cả người chơi!
Động tác Thẩm Mặc quyết đoán thẳng thắn.
Sau khi anh nhảy vào trong nước, tay nắm lấy cái gai kia, đưa bóng đèn lên!
Liền mạch lưu loát, không có nửa điểm do dự!
Trong nháy mắt mọi người ngừng hô hấp.
Chỉ thấy khối thịt kia mở rộng ra giống như móng vuốt nhỏ vững chắc hút cái bóng đèn vào!
Xoạt xoạt —
Bóng đèn lập lòe hai cái, sáng!
Mọi người trố mắt đứng nhìn.
Thủy quái thoải mái há to miệng.
Sau đó, nó ói ra một đống bong bóng lớn, không nhanh không chậm chìm vào trong nước, vẫy đuôi và bơi đi…
Mọi người: “…”
Có cảm giác dở khóc dở cười như thể cuối cùng tiễn đưa ôn thần.
Mực nước đang giảm xuống.
Giảm rất nhanh, lộ ra sàn nhà, lộ ra cầu thang, lộ ra vách tường tầng hai, nếu từ cửa sổ ngắm ra bên ngoài, có thể thấy mây đen tản đi, mưa xối xả dừng lại, sườn núi và rừng cây nổi lên khỏi mặt nước, từng bước lộ ra.
Khiến người ta càng bất ngờ hơn là nước rút không chỉ mang đi nước còn chữa trị cấu tạo của ngôi nhà.
Nguyên bản bị cắn hỏng, cầu thang và đồ gia dụng bị đụng hỏng, hoàn toàn khôi phục nguyên trạng.
Mọi người theo cầu thang đi xuống tầng một, phát hiện trên sàn nhà có rất nhiều hạt trân châu sáng long lanh — không chỉ 33 hạt, liếc nhìn qua ít nhất hơn một trăm hạt!
Thẩm Mặc nhặt lên một hạt trong số đó.
[Trứng thủy quái không cần: Bị đập sẽ rất đau, còn có 20% hiệu quả nổ tung như mìn.]
Vừa rồi họ nhặt hạt trân châu chưa có những thông tin này, nhưng bây giờ hiện lên trong đầu, xem ra phải thông quan, ban thưởng mới thực sự biến thành phần thưởng.
Mọi người đang bị hạt trân châu tỏa sáng lấp lánh đầy trên mặt đất hấp dẫn, lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên chói tai —
“Các người không chết?!”
Quả cầu thủy tinh không nhịn được nhảy lên khỏi hộp âm nhạc, bay đến trước mặt mọi người nhanh như chớp! Nó không tin nổi, lượn lờ hai vòng quanh họ, dừng lại nói:
“Điều này là không thể?! Các người không có ai chết ở mùa hè?!! Không phải… Không thể! Số liệu liệu có sai lầm không? Ta muốn phúc tra thông tin số liệu!”
Nó bay trở về trên hộp âm nhạc, dừng lại bất động như thể đang xử lý tin tức nội bộ.
An tĩnh khoảng hai giây, cầu kêu lên sợ hãi lần nữa!
“Các người thực sự thông qua mùa hè! Chỉ thiếu một chút! A a a a chỉ kém một tí tẹo, thủy quái có thể ăn hết toàn bộ! Quá đáng tiếc!!!”
Mọi người: “…”
Bạch Ấu Vi chán ghét liếc nhìn nó, mệt mỏi nói với Thẩm Mặc: “Trước tiên thu dọn hạt trân châu trên mặt đất, mặc dù là phần thưởng nhưng nếu trượt chân đạp lên, có lẽ sẽ bị ngộ thương.”
Nghiêm Thanh Văn cũng nghe thấy lời cô, vuốt cằm nói: “Cùng nhau nhặt đi! Cẩn thận dưới chân.”
Thật vất vả nhặt về một cái mạng, nếu chết ở đạo cụ ban thưởng, khả năng quá đáng tiếc.
Mọi người không dám khinh thường, nhao nhao nhặt lên hạt trân châu tán loạn trên mặt đất.
Không ai để ý đến quan giám sát.
Cầu không chịu cô đơn, lại bay tới, lắc qua lắc lại, cuối cùng ổn định ở trước mặt Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi:
“Hừ! Chớ đắc ý! Còn chưa kết thúc! Quái vật răng đinh mùa thu sẽ không bỏ qua cho các người! Các người đừng hòng rời khỏi trò chơi này!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...