Mùa hạ bùng nổ lần thứ hai, tổn thất của bọn họ thảm trọng.
Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn đầu tiên rơi xuống nước đều bị thương ở trình độ khác nhau.
Trên người Thẩm Mặc mang theo bùn, được cứu chữa đúng lúc nên ảnh hưởng không lớn, nhưng lúc Chu Xu rơi xuống nước bị vây của thủy quái cắt qua bụng, lúc được vớt lên khỏi nước thì cô đã hấp hối.
Thẩm Mặc cứu mình, cứu Nghiêm Thanh Văn, cứu Chu Xu, bùn lập tức tiêu hao ba lần.
Lúc Chu Xu tỉnh lại, cô hoảng hốt.
Cô vô ý thức sờ bụng một cái, cô nhớ rõ mình bị rạch bể bụng, bây giờ làn da ở nơi đó lành lặn, không hao tổn.
Cảm giác tựa như một giấc mộng dài.
Bên tai có người kêu tên của cô, hết lần này tới lần khác: “Chu Xu, Chu Xu…”
Là Lý Lý.
Anh nắm tay cô, thương cảm nói: “Tại sao em ngốc nghếch như vậy, tại sao thả tay ra…”
“Nếu cô ta không buông tay, ngã xuống làm mồi cho cá sẽ là chúng ta.” Tô Mạn ở bên cạnh khó chịu nói, “Lữ Ngang không kéo được ba người.”
Lý Lý càng khó chịu hơn: “Chu Xu vì cứu tôi.”
Tô Mạn không nhịn được trợn trắng mắt, có điều e ngại tình huống bây giờ đặc biệt, không ầm ĩ với anh.
Chu Xu rút bàn tay bị Lý Lý ra, ôm bụng, từ từ ngồi xuống.
Vết thương không còn, cũng không đau…
Chắc là có người dùng đạo cụ với cô.
Tô Mạn kéo Lý Lý đi xem vết thương ở chân của Lữ Ngang tái phát.
Chu Xu ngồi hốt hoảng một mình, có phần hoang mang.
Sở dĩ cô buông tay vì cứu người, nhưng không riêng vì cứu người. So với Lý Lý và Tô Mạn, cô có bao nhiêu cân lượng ở trong đội ngũ này, lòng cô biết rõ.
So với để Lữ Ngang cân nhắc sau đó buông tha cô, chẳng bằng cô thức thời một chút, chủ động thả tay, vừa chu toàn được tình hình chung còn nhận được một tiếng khen ngợi.
Cớ sao mà không làm?
Nghiêm Thanh Văn thấy cô ngây ngốc, nhíu nhíu mày, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Chu Xu hoàn hồn, nhìn về phía anh, khẽ gật đầu một cái: “Tôi không sao…”
Dừng lại hai giây, cô lại thấp giọng nói: “Lại liên lụy mọi người lãng phí một lần đạo cụ.”
Nghiêm Thanh Văn nghe xong, vô ý thức nhìn về phía Thẩm Mặc. Đạo cụ là Thẩm Mặc lấy ra, đối với bọn họ mà nói, hình như chưa nói tới lãng phí.
Lúc này, Chu Xu chậm rãi nói: “Thực ra… Mỗi nghệ sĩ đều nghĩ cách tìm lối ra cho bản thân. Là lối ra do sụp đổ hình tượng, tin tức mặt trái quấn thân; hay tuổi tác tăng dần, bị thế hệ mới có lượng người hâm mộ trẻ tuổi loại bỏ; hay không có tác phẩm, vô tình rời khỏi cái vòng này…
Có vài nghệ sĩ chú tâm thiết kế lối ra cho bản thân, một buổi biễn diễn ca nhạc hoặc diễn xuất, rời khỏi ở thời điểm vinh quang, lẫy lừng nhất, rất đẹp đúng không?
Tôi cũng muốn như vậy.
Nếu sớm hay muộn đều chết trong trò chơi thú bông, tôi hy vọng mình chết một cách đẹp đẽ. Không phải biến thành thú bông bởi vì ngu xuẩn không giải được đáp án, không phải vì tranh đoạt cơ hội sống sót mà giở đủ âm mưu, tôi muốn để cho mình… chết giống như một con người.”
Sống như một con người.
Chết đi như một con người.
Luôn duy trì ranh giới cuối cùng, chân thành và lòng tốt.
Cô trải qua sinh tử, cho nên tức cảnh sinh tình.
Trong phòng rất lâu không có âm thanh.
Chu Xu ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào tất cả mọi người nhìn cô.
Lý Lý và Tô Mạn, Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang, Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc, còn có Thừa Úy Tài, Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân… Mỗi người đều nhìn cô.
Trong giây lát, Nghiêm Thanh Văn nói: “Đó là lẽ dĩ nhiên. Nếu để cho bản thân biến thành ma quỷ mất đi nhân tính, coi như thắng trò chơi, cũng thua.”
“Chúng ta sẽ không thua!” Lý Lý hơi lộ vẻ kích động, “Lần này tôi cũng xuống nước tìm, chỉ cần chúng ta tìm được toàn bộ hạt trân châu, chắc chắn đủ cho thông quan!”
“Không cần tìm hạt trân châu.” Giọng Bạch Ấu Vi bình tĩnh lạnh lùng lạ thường, “Đồ vật con thủy quái muốn không phải hạt trân châu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...