Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Thẩm Mặc, không dám tin vào hai mắt của mình!
Năm phút đồng hồ!
Ở trong hoàn cảnh đen kịt, giá rét, thiếu dưỡng khí, thời gian nín thở quá năm phút mà anh bình yên vô sự?!
Thẩm Mặc lau nước trên mặt, ném một túi nilon cầm trong tay xuống hành lang, thoáng thở hổn hển, nói: “Sau khi mở tủ bát, bởi vì sức nổi đồ vật bên trong trôi ra ngoài, phía dưới rất đen, không nhìn thấy gì, tôi tìm túi nilon mất chút thời gian.”
Nói xong, thấy mọi người đều nhìn mình, anh dừng một chút, nói tiếp: “Khả năng có liên quan đến việc ăn cá, thời gian ở dưới nước dài hơn cũng không sao.”
“Thiệt hay giả?! Em cũng thử xem!” Đàm Tiếu không kịp chờ đợi nhảy vào biển nước, lập tức giật mình, lại nhảy quay về, “Đệt nước mát lắm!”
Thẩm Mặc nói: “Trước xuống nước nhớ vận động làm nóng người, nếu không nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, dễ bị chuột rút.”
“Ừm…” Đàm Tiếu cái hiểu cái không, tìm một chỗ trong hành lang, bắt đầu thực hiện động tác mở rộng lồng ngực, giơ chân làm nóng người.
Thừa Úy Tài đưa cho Thẩm Mặc một cái khăn lông khô: “Cháu mau vào phòng thay quần áo ướt sũng đi! Đừng để bị lạnh.”
Thẩm Mặc cầm khăn lau hai cái, giương mắt nhìn về phía Bạch Ấu Vi ở gác xép.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh cầm khăn mặt đi lên bậc cầu thang, quan sát sắc mặt của cô, hỏi: “Lo lắng?”
Bạch Ấu Vi há miệng: “… Còn… khá tốt.”
Cô lập tức phát hiện đầu lưỡi và miệng của mình đều cứng đờ, lúc nói chuyện cũng nói lắp.
Cô đâu chỉ lo lắng…
Cô sợ, sợ hãi! Bởi vì cô không tưởng tượng nổi nếu không có Thẩm Mặc cô nên làm gì bây giờ!
Nỗi kinh hoàng không chỉ đến từ sự bất lực khách quan trên phương diện sinh hoạt mà còn tan vỡ trụ cột tinh thần!
Bắt đầu từ khi nào vậy? … anh vô tình trở thành người không thể thay thế trong lòng cô.
…
Thẩm Mặc đưa tay áp sát gò má của cô.
Nhiệt độ cơ thể cô lạnh lẽo, còn lạnh hơn anh, người vừa ra khỏi nước lạnh, sau lưng áo ẩm ướt, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Anh im lặng một lúc, nói: “Vốn dĩ định báo cho mọi người biết một tiếng, nhưng anh sợ sau khi thay đổi vị trí thì không dễ tìm được túi nilon.”
— Bạn thử tưởng tượng xem, trong làn nước đen kịt, đi tìm bọc túi nilon trôi nổi trong nước.
“Em hiểu…” Bạch Ấu Vi cố gắng hít thật sâu, giảm bớt sự căng cứng của cơ thể, “Anh đi thay quần áo đi!.. Em, em không sao.”
“Tốt.” anh thả khăn mặt vào tay cô, quan tâm, “Em lau mồ hôi đi.”
Bạch Ấu Vi cầm khăn mặt gật đầu một cái.
Sau khi Thẩm Mặc đi thay quần áo, cô ngẩn ngơ một lúc ở đầu cầu thang, bản thân cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, e rằng chỉ là trống rỗng, e rằng đăm chiêu nghĩ đến vấn đề chính cô ta không hiểu biết được, nói chung, lúc lấy lại tinh thần, cô phát hiện Đàm Tiếu và Nghiêm Thanh Văn ở tầng hai đã thay quần áo.
Tô Mạn cũng đổi đồ.
Cởi bỏ bộ váy to rườm rà, một lần nữa mặc lại áo sơ mi và quần jean của cô, chuẩn bị xuống nước cùng với những người khác.
Rất có thể nghĩ đến lại xuống nước lần nữa, Thẩm Mặc quay lại vẫn mặc bộ quần áo ướt sũng như cũ.
Lần này tổng cộng có bốn người xuống nước.
Thẩm Mặc dẫn dắt Đàm Tiếu, Nghiêm Thanh Văn và Tô Mạn, hai người buộc cùng một sợi dây.
Bọn họ ước định cẩn thận với Thừa Úy Tài và Phan Tiểu Tân canh me dây thừng, cách mỗi phút kéo sợi dây một lần. Nếu bọn họ không sao thì sẽ kéo sợi dây đáp lại, như vậy có thể xác nhận hai bên an toàn.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, bốn người cầm đèn pin buộc trong túi nilon bịt kín, từ từ lội xuống nước…
Lần này còn lâu hơn năm phút.
Thừa Úy Tài và Phan Tiểu Tân cách một phút sẽ kéo dây thừng một cái, mỗi lần đều nhận được hồi đáp.
Thời gian trôi qua, mọi người không hề lo lắng.
Một mình Thẩm Mặc có thể ngụp lặn trong nước thời gian dài như vậy là thiên phú bẩm sinh của anh. Nhưng nếu bao nhiêu người đều vượt qua năm phút đồng hồ đã nói lên thịt những con cá kia thật hữu dụng!
Nhận được phần thưởng dĩ nhiên vui vẻ, đáng tiếc nguy cơ trước mắt chưa giải trừ, nếu không thật sự nên chúc mừng một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...