Tô Mạn mặc chân váy tutu với nền đỏ sẫm và lớp ren màu đen, dùng sức lôi kéo cái roi trong tay cô, chán ghét nói:
“Mặc như vậy thì đánh như thế nào? Đi xuống tầng còn tốn sức!”
Nghiêm Thanh Văn nói: “Không thể để quá nhiều người ở tầng một, không gian quá nhỏ, đông người, né tránh rất trắc trở. Tô Mạn, em đưa Lý Lý lên trên lầu.”
Thẩm Mặc suy tư một lúc, nhìn về phía Đàm Tiếu: “Cậu cũng đi.”
Thầy Thừa rất lo lắng: “Nói như vậy, người giúp đỡ ở tầng dưới sẽ không quá ít?”
“Vậy là đủ rồi.” Bạch Ấu Vi lên tiếng, “Lát nữa để tôi cầm gấu bông, các người tránh xa một chút, tránh bị đạo cụ ngộ thương. Nếu như gấu bông vẫn không có tác dụng, trước khi gấu nhào tới, tôi sẽ sử dụng mảnh ghép trò chơi rời khỏi trò chơi, những người còn lại phụ trách kiềm chế nó, đề phòng nó lên tầng hai làm người bị thương.”
Dừng một chút, cô nhìn sang hộp âm nhạc cách đó không xa, nói tiếp:
“Có điều, tôi cảm thấy khả năng xảy ra chuyện không lớn, nếu như gấu bông có vấn đề, vừa rồi quan giám sát không trả lời trơn tru như thế.”
Quả cầu thủy tinh đứng bên trên hộp âm nhạc, im lặng, từ chối nói chuyện.
Mọi người trong phòng nhìn lẫn nhau.
Bọn họ đã biết uy lực món đạo cụ của Bạch Ấu Vi, nếu làm theo lời cô, có thể thực hiện.
Nghiêm Thanh Văn giao hai chú gấu con cho Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc cầm lên con thỏ nạp điện bên cạnh lò sưởi âm tường, đi tới bên người Bạch Ấu Vi, nhẹ nhàng đặt lên đùi cô.
Thỏ được hong cả đêm, đã khô ráo, còn mang theo hơi nóng từ lò sưởi, nóng hừng hực.
Nó vẫn không nhúc nhích ngồi trên đùi Bạch Ấu Vi, ở cùng một chỗ với hai con gấu bông, như thể chỉ là một đồ chơi bằng nhung thông thường.
Bạch Ấu Vi vuốt vuốt lông tơ trên lỗ tai nó, nói với Thẩm Mặc: “Đẩy em ra cửa đi!”
Những người khác nghe vậy, mỗi người trao đổi ánh mắt, đi tầng hai và gác xép tìm nơi ẩn núp.
Không do dự quá nhiều, Bạch Ấu Vi hướng về phía cửa nói: “Vị khách, mời vào!”
Cửa lần nữa, chầm chậm mở ra.
Gấu mẹ ngồi xổm trước cửa, khi được chủ nhân cho phép đi vào, thân hình vạm vỡ bắt đầu đứng thẳng, lảo đảo đi tới —
Cách gần như vậy, cảm giác con quái vật áp chế từ trên cao nhìn xuống càng lớn hơn trước. Ánh nắng ngoài cửa hầu như đều bị con dã thú này che khuất, bóng râm bao phủ Bạch Ấu Vi.
Mùi hôi hám từ người dã thú ập đến khiến cô cau mày.
Gấu mẹ cúi đầu tới gần, khí tức thở ra trong miệng làm cô muốn nhắm mắt, cô cắn răng chịu đựng, đưa hai con gấu bông trong tay cho nó.
Gấu ngửi con gấu bông trong tay cô, bỗng nhiên ngửa đầu gầm rú!
Trong lòng Bạch Ấu Vi kinh ngạc, ngay sau đó thấy nó giơ bàn tay lên!
Bên kia Thẩm Mặc nắm chặt dao gọt trái cây trong tay!
Nghiêm Thanh Văn giữ lấy anh, thấp giọng nói: “Nhìn đi.”
Hai bàn tay to lớn lao về phía Bạch Ấu Vi! Bịch một tiếng, ôm hai chú gấu bông trong tay cô vào lòng!
“Gừ gừ gừ gừ! …”
Gấu mẹ gầm to!
Không biết nó cảm thấy vui vẻ vì mất con nay đã tìm được, hay đang trách móc hai đứa trẻ bỏ nhà đi.
Nó ôm hai chú gấu bông, cảm thấy mỹ mãn quay người sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng — đi xuống sườn núi, đi vào rừng cây… biến mất.
Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trước khi hành động trong lòng đã có nắm chắc bảy, tám phần, giây phút hai người thấy con gấu giơ cao móng vuốt, họ không khỏi hoảng hốt.
… Cuối cùng không sao.
“Suy đoán của chúng ta là chính xác, lần đầu tiên vị khách bùng nổ vì chúng ta không thay quần áo của nhà thú bông.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Xem ra, trong nhận thức của người khách này, người chơi không thay quần áo thì không được coi là chủ nhân của nhà thú bông mà kiểu kẻ địch giống như người xa lạ đột nhập.”
Nói xong, anh cười khổ thở dài một hơi: “Không ngờ quần áo cất giấu huyền cơ như vậy. Quan giám sát cố ý giấu giếm vì muốn chúng ta trông thấy vị khách bùng nổ một lần à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...