Khuôn mặt Phan Tiểu Tân nhỏ nhắn nhíu chặt, đặc biệt nặng nề.
Thực ra trong lòng cậu không chắc chắn, song quả thật bây giờ không tìm được cái nơ con bướm tương tự. Phương án này có hiệu quả hay không, cậu hoàn toàn không nắm chắc.
Nghiêm Thanh Văn trầm ngâm chốc lát, nói: “Như vậy đi, chúng ta đi tìm một lần nữa, nếu như không tìm thấy con gấu đeo nơ màu đỏ, cũng không tìm được cái nơ con bướm màu đỏ nào khác, thì dùng cách của Tiểu Tân xử lý xem.”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Bạch Ấu Vi lên tiếng: “Phương pháp thông quan thường có đặc điểm mang tính duy nhất. Nếu như dùng bút đen vẽ chấm tròn trên nền đỏ của cái nơ cũng được, như vậy phải chăng cắt một mảnh vải đỏ và tự làm nơ cũng được? Khi mọi người đi tìm, thuận tiện tìm xem có vải vóc nào mang màu sắc và hoa văn tương đồng hay không, ví dụ vải bọc đồ nội thất màu đỏ hoặc quần áo búp bê màu đỏ.”
“Cái này có không ít, ban nãy tôi trông thấy rất nhiều con búp bê nhung mặc quần áo màu đỏ.” Lữ Ngang nói.
Thầy Thừa cũng nói: “Hình như tôi nhìn thấy loại vải tương tự ở phòng bếp.”
Mọi người đi tìm lần nữa, tìm một vòng, vẫn không có thu hoạch.
Tuy rằng trong ấn tượng có không ít thú bông đeo nơ con bướm hoặc mặc quần áo đỏ, nhưng khi bọn họ thực sự đi tìm thì phát hiện hoặc màu sắc, hoa văn không đúng, hoặc loại vải không đúng.
Có màu đỏ quá đậm, có màu đỏ quá nhạt, có màu đỏ ngả sang màu tím, có màu đỏ ngả sang màu cam, dù có màu đỏ giống nhau thì có ô vuông vân vân.
Về phần loại vải cũng là vấn đề lớn, ví dụ tơ lụa và vải nhung hoàn toàn là hai loại vải khác nhau, mặc dù cắt tỉa làm thành nơ con bướm, hình dáng sẽ xấu hơn rất nhiều.
Mọi người một lần nữa tụ tập ở phòng ăn tầng dưới, trên bàn ăn đặt hai con gấu.
Cùng với một hộp kim chỉ.
Nghiêm Thanh Văn nói: “Xem ra biện pháp này phù hợp với đặc điểm mang tính duy nhất, có thể thử một lần. Người nào khá khéo tay?”
Phải tháo nơ con bướm trên đuôi con khỉ, cần vẽ chấm tròn màu đen kích cỡ như nhau, cuối cùng phải khâu vào cổ áo con gấu.
Việc này thông thường người đàn ông không làm được.
Chu Xu nhìn mọi người, “… Nếu như mọi người không muốn làm, tôi có thể thử xem.”
Lý Lý hỏi: “Chu Xu biết thêu thùa à?”
Chu Xu: “Khâu đơn giản ghép các thứ với nhau thì được, phức tạp hơn thì em không biết.”
Cô nói xong thì mỉm cười, “Đừng nhìn em như bây giờ, trước đây lúc đi học, điểm môn công nghệ của em rất tốt.”
Mọi người không có dị nghị.
Chu Xu cầm cây kéo, cẩn thận từng li từng tí tháo nơ con bướm trên đuôi con khỉ, sau đó so sánh với một con gấu khác, từ từ vẽ lên chấm tròn màu đen…
Cả ngôi nhà chỉ có một cái nơ con bướm màu đỏ, vì vậy không được vẽ sai, nếu không sẽ là công dã tràng.
Bất tri bất giác, trán Chu Xu ướt mồ hôi, tay cũng hơi run rẩy.
Nghiêm Thanh Văn suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng tụ tập ở đây, tản đi đi, để cô ấy làm từ từ.”
Chu Xu ngẩn ngơ, sau đó cười cảm ơn với Nghiêm Thanh Văn.
Mọi người hậu tri hậu giác nhận ra. Tất cả nhìn chòng chọc ở đây không giúp được gì, chỉ khiến Chu Xu càng căng thẳng.
Có điều căn nhà lớn như vậy, muốn né tránh cũng không có mấy chỗ để tránh. Mọi người đi lên lầu, xem thử có thể tìm thêm một ít manh mối về mùa hạ hoặc mùa thu không.
Nơi có thể lục soát đã tìm qua một lần, Thẩm Mặc không cảm thấy tìm thêm lần nữa có gì khác biệt.
Anh ở tầng một, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Bạch Ấu Vi nghỉ ngơi.
Nghiêm Thanh Văn cũng đi tới, đứng trước cửa sổ, nhìn con gấu an tĩnh chờ đợi ở bên ngoài.
“Một ngôi nhà cao hai tầng rưỡi, nhiều nhất lục soát toàn bộ một lần không tốn quá hai tiếng, nhưng thời gian hệ thống trò chơi thiết lập là 8 giờ đồng hồ. Mặc dù tìm được vật phẩm chính xác, cũng cần đợi đủ 8 tiếng mới đi vào mùa tiếp theo… Hai người thấy vì sao?”
“Vì để chúng ta càng nôn nóng…” Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Càng thêm hoài nghi, càng thêm không xác định.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...