Bạch Ấu Vi phì cười, vui vẻ hỏi: “Đàm Tiếu, vừa rồi mấy người chơi ở gác xép à?”
Đàm Tiếu suy tư một lúc, nghiêm túc trả lời: “Ban nãy tôi nói không đúng, chắc là nghiên cứu! Chúng tôi phát hiện con cá voi, lúc nghiên cứu nó, cảm thấy không đúng, sau đó tìm được con thuyền này!”
Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn qua đây, quan sát tỉ mỉ mô hình con thuyền một lượt, “Ừm… Nó trông giống như một con tàu cướp biển chứa đầy kho báu, chẳng may chìm xuống đáy biển và vào bụng một con cá voi. Nếu hiểu theo cách này, nó thực sự phù hợp với ý cảnh ‘kho báu’.”
“Cô có ý kiến gì không?” Nghiêm Thanh Văn hỏi cô.
So với những người khác, Nghiêm Thanh Văn để ý phản ứng và thái độ của Bạch Ấu Vi hơn. Không chỉ vì Bạch Ấu Vi bộc lộ sự bình tĩnh tỉnh táo trong trò vấn đáp may mắn, cũng bởi vì những người Thẩm Mặc, Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài đều tín nhiệm cô.
Có điều lúc này Bạch Ấu Vi lười biếng hờ hững, khẽ lắc đầu một cái, nói: “Không có, chẳng qua tôi cảm thấy… bài đồng dao này, hình như quá đơn giản.”
Nghiêm Thanh Văn: “Đơn giản?”
“Tựa như trực tiếp nói ra đáp án lúc đang thi thố, có phải đơn giản quá không?” Bạch Ấu Vi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào nói, “Ông lão áo choàng xám đầu lừa chúng ta vào đây, hiển nhiên ôm lòng trả thù, cho nên… Cái trò chơi này, chắc chắn có vấn đề.”
Chắc chắn có vấn đề, cô chưa phát hiện, không chú ý tới… cạm bẫy.
Tháo gỡ từ đầu đi!
Mùa xuân gấu tỉnh dậy, nó rất sốt ruột khi mất hai đứa con…
Bây giờ bọn họ tìm được một đống “gấu con”, nhưng gấu mẹ tương tự với con gấu bên ngoài lại chỉ có một con, vì sao vậy?
“Có phải là con này không?” Tô Mạn chọn một con gấu nhung trong số đó, cởi đôi ủng nhỏ của nó, sau đó cởi cái mũ quả dưa và đặt nó bên cạnh con gấu mà Chu Xu tìm thấy. Thoạt nhìn bọn nó gần giống nhau, đều có lông màu xám tro.
Thầy Thừa thở dài nói: “Nhưng con gấu bông này không có nơ con bướm.”
Mỗi người đều buồn rầu.
Sự im lặng duy trì liên tục một lúc, Phan Tiểu Tân do dự hỏi: “Nếu như, mượn… Mượn nơ con bướm từ trên người thú bông khác, có thể được tính không?”
Mọi người đều ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Phan Tiểu Tân.
“Tiểu Tân, em trông thấy trên người con thú bông khác có loại nơ con bướm này à?”
Phan Tiểu Tân chỉ vào phía bên kia phòng khách, “Bên kia có con khỉ nhung, trên đuôi buộc một cái nơ con bướm màu đỏ, kiểu dáng tựa tựa cái này.”
Vì chứng minh mình không nói sai, Phan Tiểu Tân chạy mấy bước đến góc phòng, lấy một con khỉ nhung ra khỏi đống thú bông.
Trong lòng mọi người dấy lên hy vọng.
Nhưng khi Phan Tiểu Tân cầm con khỉ quay về, gương mặt không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì cái nơ con bướm trên đuôi con khỉ không phải màu đỏ có chấm bi đen, mà là màu đỏ thuần.
Chu Xu đặt hai cái nơ ở gần nhau, cùng so sánh, kiểu dáng quả thực rất giống, khuyết điểm duy nhất chính là không có chấm tròn màu đen.
Trong lúc thấy khó, Phan Tiểu Tân còn nói: “Trong thư phòng nhỏ ở tầng trên có bút đánh dấu màu đen, chúng ta có thể tự vẽ thêm chấm tròn.”
Mọi người nghe xong, không nói chuyện một lúc.
Đôi lúc biện pháp của trẻ con thật khiến người ta bất ngờ.
Mà người lớn đã trưởng thành quá lâu trong quy định cứng nhắc của thế giới, muốn quay lại thời điểm đơn thuần nhất thì rất khó.
Thực ra không phải người lớn không nghĩ ra biện pháp này, nhưng họ không dám nghĩ, hoặc cố tránh suy nghĩ, họ thận trọng và không muốn vi phạm những quy tắc mình quen thuộc.
“Làm như vậy, có tính là ăn gian không…” Lữ Ngang cau mày nói, “Nếu như con gấu kia không hài lòng, theo lời quan giám sát, nó sẽ ‘bùng nổ’.”
Không gian trong nhà nhỏ hẹp, nếu như một đầu mãnh thú phát cuồng, mười người bọn họ dù tránh né cỡ nào, chắc chắn sẽ có người bị thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...