“Ồ ~ anh là một người chơi thông minh.” quả cầu thủy tinh cười hì hì, “Mà ta là một quan giám sát ưu tú xứng với chức danh, cho nên ta không thể cung cấp thêm gợi ý cho các người ~”
Sắc mặt Lý Lý khó nhìn hỏi: “Nếu như gấu bông chính là gấu hài tử, kho báu ở mùa hè là cái gì? Chúng ta đã lục tung căn nhà này mấy lần, không phát hiện đồ vật gì được coi là kho báu.”
“Xem ra đây là một trò chơi đi tìm đồ vật. Nếu như không tìm được vật phẩm tương ứng, vị khách sẽ không đi, nhà thú bông sẽ dừng lại ở một mùa.” Nghiêm Thanh Văn suy nghĩ một lúc, lại hỏi quan giám sát, “Nếu như tìm nhầm thì có hình phạt không?”
Quả cầu: “Đương nhiên rồi, nếu chọc giận vị khách, vị khách sẽ bùng nổ nhé!”
Nhắc tới điểm này, quả cầu có vẻ kích động hiếm thấy, đặc hiệu bông tuyết đi kèm cũng vui vẻ tung bay.
“Lần đầu tiên tìm nhầm vật phẩm, vị khách sẽ bùng nổ 1 phút! Lần thứ hai tìm lộn vật phẩm, bùng nổ 3 phút! Lần thứ ba trọn vẹn 5 phút! ~ tin tưởng ta, không có lần thứ tư, bởi vì, không người chơi nào chịu đựng nổi bọn chúng bùng nổ 5 phút! –“
Câu nói sau cùng, nó cố ý kéo thật dài và thật chậm, giống như nhân vật phản diện độc ác trong phim hoạt hình.
Quả cầu thành công chứng kiến sắc mặt mấy người chơi trắng bệch, cảm thấy thoả mãn, ngoại trừ hoa tuyết bay bay, ngọn đèn màu nhỏ trang trí cũng sáng ngời theo, không ngừng lóe lên.
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc nhìn nhau.
Im lặng một lúc, Bạch Ấu Vi hỏi một vấn đề không liên quan:
“Vì sao bây giờ mi mới đến? Quan giám sát không đủ người à?”
Quả cầu thủy tinh lắc lắc, bắt chước động tác lắc đầu: “Số lượng thể xác của mỗi quan giám sát không ít hơn 99, đủ giám thị mỗi trò chơi, huống hồ gần đây số người tham dự trò chơi liên tục tụt xuống, càng về sau bọn ta sẽ càng nhàn nhã ~”
“Thể xác? Là người nhân bản à?” Thẩm Mặc hỏi.
“Người nhân bản?” Quả cầu ngẩn người, tiếp đó cười to, “Ha ha ha ha con người chỉ có một thân thể dường như rất khó hiểu nhiều thân thể tồn tại! Thực ra ta cũng không hiểu, vì sao các người tiến hóa chỉ có một cơ thể? Chẳng phải làm việc sẽ không có hiệu suất à?”
“Mi cũng đâu có hiệu suất.” Bạch Ấu Vi lạnh lùng nói, “Mi đến muộn.”
“Aizz, đó là vì cuộc chơi này vận hành lần đầu, rất nhiều chỗ cần điều chỉnh, công việc giai đoạn đầu vô cùng rườm rà ~”
Quan giám sát cầu không hề nhận ra mình nói hớ, vui vẻ nói:
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi!! ~ Ta sẽ chỉ đạo và gợi ý cho các người trong suốt hành trình, chỉ cần vặn dây cót cho ta là được! ~ a a a thật kích động, lần đầu tiên nhà thú bông khởi động!”
Ngọn đèn nhỏ của nó lóe sáng, bông tuyết của nó tung bay, nó thì thầm:
“Mùa xuân gấu tỉnh dậy, nó rất sốt ruột khi mất hai đứa con…”
Vừa dứt lời, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gấu gầm rú!
Mọi người: “…”
Thật sự có gấu à?
Một con gấu xám nâu từ từ đi lên sườn đồi. Nó to lớn và chắc nịch, có bộ lông dày và bàn chân của nó to bằng đầu người!
Lúc này, con gấu đang đứng thẳng trên sườn đồi, cao hơn 2m! Rõ ràng nó rất hung hãn nhưng bị thắt một cái nơ con bướm màu đỏ trên cổ! Như thể nó vừa bước ra từ gánh xiếc thú.
Bên trái bàn chân gấu có đặt một cái xô sắt, thấp thoáng thấy vài con cá trong xô.
Mọi người nhìn con gấu bên ngoài qua cửa sổ, lặng đi một lúc.
Con gấu lảo đảo đi tới trước cửa, dáng vẻ nom khá đáng yêu, rồi ngồi xổm xuống, giơ bàn chân đập vào cửa.
— Rầm, rầm!
Mọi người nhìn nhau.
“… Hiện tại có đưa con gấu bông cho nó không?” Lý Lý xem vẻ mặt của mọi người, cuối cùng nhìn về phía Nghiêm Thanh Văn, “Anh Nghiêm, có phải đưa gấu bông cho nó, ván này coi như qua, sau đó đến mùa hè không?”
Nghiêm Thanh Văn suy nghĩ, “Thời gian mỗi mùa có 8 tiếng, không vội, chúng ta tìm trong phòng trước đã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...