Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Nghiêm Thanh Văn nói: “Tình huống của chúng tôi không phù hợp nhiều lần vào trò chơi, phần lớn trò chơi thú bông là thể chế đối kháng, đi vào khó tránh khỏi tự giết lẫn nhau. Hiện tại việc cấp bách là đưa Lý Lý và vật trong tay cậu ta đến Thượng Hải an toàn.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Hy vọng Thượng Hải không xảy ra chuyện.”

Thẩm Mặc hỏi anh: “Nếu sốt ruột đưa người đi, tại sao đến Hàng Châu?”

Nghiêm Thanh Văn im lặng một lúc.

Những người khác bên cạnh anh cũng lặng im.

Thẩm Mặc cầm một thanh củi, ném vào lò sưởi âm tường.

Ngọn lửa bỗng bị đè xuống, một lần nữa bùng lên, cháy hừng hực.


“Trước khi chúng tôi đi vào sương mù dày đặc, cũng không biết bên trong là mê cung.”

Nghiêm Thanh Văn mở miệng lần nữa.

“Sau khi ra khỏi mê cung, chức năng của cơ thể nâng cấp, đồng thời nhận được năm mảnh ghép trò chơi. Lúc đó chúng tôi cho rằng, mảnh ghép trò chơi là điểm mấu chốt để nghiên cứu, nhưng không ngờ, trong một trò chơi sau đó, chúng tôi bất đắc dĩ dùng hết quyền được miễn của mảnh ghép trò chơi. Lý Lý rất lo lắng, mảnh ghép trò chơi mất đi quyền được miễn liệu còn có giá trị nghiên cứu, có đủ cho nghiên cứu viên của S phá giải trò chơi thú bông không?”

“Cho nên các người đến đây?” Đàm Tiếu không tin nổi hỏi lại, “Chỉ vì hàng mẫu cho nghiên cứu? Oa, không muốn sống nữa à?”

Lý Lý không nhịn được chen ngang: “Chúng tôi không nghĩ tới mê cung sẽ có biến hóa! Chúng ta cho rằng chỗ nào có sương mù đều sẽ biến thành sa mạc, chỉ cần ra khỏi sa mạc là có thể lấy được mảnh ghép trò chơi, ai ngờ mê cung ở Hàng Châu sẽ như vậy!”

Tư duy của con người luôn theo quán tính.

Nếu như ở trên đường thấy một cái hộp, mở ra phát hiện bên trong là đôi giày, đến lần thứ hai trông thấy cái hộp giống nhau như đúc phán đoán theo bản năng: Trong hộp có đôi giày.

“Do chúng tôi quá xốc nổi.” Nghiêm Thanh Văn bình thản giải thích, “Lúc đó, sau khi cơ thể được nâng cấp, tất cả mọi người quá tự đại, bỏ quên lúc trò chơi kết toán hệ thống nhắc tới số thứ tự mê cung.”

Bạch Ấu Vi nói: “Năm mảnh ghép trò chơi không có quyền được miễn vô dụng đối với các người, chi bằng cho tôi?”

Nghiêm Thanh Văn ngẩn người, “… Các người muốn tập hợp mảnh ghép trò chơi à?”


Lý Lý khiếp sợ: “Hiện tại chẳng biết tổng số có bao nhiêu mảnh ghép trò chơi! Làm sao thu thập?!”

“Người sống ở trên đời luôn có mục tiêu mà.” Bạch Ấu Vi cười.

Đàm Tiếu cũng nói: “Đúng vậy, các người giữ lại không có ích gì, cho chúng ta đi ~”

Lý Lý vô ý thức giữ chặt túi quần của mình. Ở đó giữ mảnh ghép trò chơi. Lấy được mảnh ghép trò chơi không dễ dàng, mặc dù bây giờ không có tác dụng đối với bọn họ… Nhưng cho đi dễ dàng như thế, trong lòng anh luyến tiếc!

“Nếu như có thể ra khỏi nơi này, sẽ cho các người.” Nghiêm Thanh Văn nói.

“Anh Nghiêm!” Lý Lý và Tô Mạn gần như gọi cùng một lúc.

Nghiêm Thanh Văn xua tay, mắt nhìn Bạch Ấu Vi, “Ở trong tay chúng tôi đúng là không có tác dụng, muốn vật mẫu để nghiên cứu, ba miếng ở mê cung Hàng Châu đã đủ. Nếu như chúng tôi có thể ra khỏi nơi này, chưa hẳn không thể mang ra làm quà gặp mặt.”

Bạch Ấu Vi nhếch môi cười, liếc Phan Tiểu Tân ở bên cạnh: “Tiểu Tân, học hỏi đi, đây mới gọi là có mưu trí thực sự, không thấy thỏ không thả chim ưng, giao dịch công khai còn đòi đối phương đưa ơn huệ.”


Phan Tiểu Tân: “…”

Nghiêm Thanh Văn cười nhạt: “Nếu như cô cảm thấy không ổn, có thể không thực hiện giao dịch này.”

“Làm, đương nhiên muốn làm chứ.” Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm, “Chỉ cần đưa các anh ra ngoài, năm mảnh ghép trò chơi, nhân tiện đặt cọc ba mảnh khác trong tay các anh.”

Nghiêm Thanh Văn: “…”

Lý Lý không nhịn được nói: “Cô gái này quá tham…”

“Lý Lý.” Nghiêm Thanh Văn ngăn cản anh, nụ cười trên gương mặt tuấn tú hờ hững, “Đây là chuyện tốt, ít nhất nói rõ… trong lòng cô Bạch nắm chắc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui