Sau đây là Đàm Tiếu tự giới thiệu:
“Tên tôi là Đàm Tiếu, Đàm trong trò chuyện vui vẻ, Tiếu trong nói nói cười cười, mọi người gọi tôi một tiếng anh Tiếu là được! Tám tuổi lưu lạc giang hồ, mười tuổi bái đại ca! Chìm nổi giang hồ mấy chục năm! Dựa vào hai bàn tay trần! Dựa vào tình nghĩa anh em! Về sau có chuyện gì cứ tìm tôi! Anh Tiếu tôi tuyệt đối nghĩa bất dung từ (không từ chối)!”
Sau khi nói xong anh chống nạnh, nhe răng chứng tỏ răng trắng sáng.
Mọi người: “…”
Đàm Tiếu trông trái ngó phải, không ai vỗ tay.
Anh thật cô đơn.
Chỉ còn Bạch Ấu Vi và Phan Tiểu Tân không tự giới thiệu mình.
Phan Tiểu Tân nhìn Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi nửa híp mắt, dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn không định lên tiếng.
Phan Tiểu Tân: “…”
Cậu chần chừ một lát, nói: “Em tên là Phan Tiểu Tân, ở Hàng Châu cùng với ông bà, đang học lớp Năm ở trường tiểu học Trung Tâm… Sau khi Hàng Châu gặp chuyện không may, em không có chỗ nào để đi nên muốn đi theo một đội ngũ nhưng… Những người lớn kia, không biết vì sao, bọn họ luôn cãi nhau, luôn làm điều xấu… Chết rất nhiều người…”
Nói xong, cậu phát hiện Bạch Ấu Vi híp mắt nhìn sang.
Phan Tiểu Tân hơi chột dạ, tiếng nói hạ thấp:
“Sau đó… Sau đó em gặp chị Vi Vi và anh Mặc, bọn họ nguyện ý dẫn em vào mê cung, em cảm thấy… đội ngũ này hẳn là có thể sống được, cho nên đi theo mọi người.”
“Anh bạn nhỏ, em không thành thật nha ~~” giọng điệu Bạch Ấu Vi từ tốn.
Phan Tiểu Tân cúi thấp đầu, đàng hoàng thừa nhận: “Những vết thương kia là tự em gây nên, có điều em không muốn hại mọi người, em chỉ sợ… Sợ mọi người hoài nghi em, cho nên…”
“Anh bạn nhỏ có tâm cơ thực sự không đáng yêu.” Bạch Ấu Vi chậc một tiếng, miễn cưỡng nói, “Có điều, em không phải sủng vật, đáng yêu cho ai xem chứ? Chỉ cần sống sót là đủ rồi.”
Phan Tiểu Tân giật mình, ngẩng đầu nhìn cô.
“Đến lượt tôi đúng không…” Bạch Ấu Vi cố ngồi thẳng, nói ngắn gọn, “Tôi tên Bạch Ấu Vi, một người tàn tật.”
Hết rồi.
Mọi người an tĩnh đợi ba giây.
Sau đó phát hiện cô thật sự không định mở miệng nữa, tâm trạng có phần phức tạp.
“Vi Vi, bà chị nói quá ít.” Đàm Tiếu than phiền, “Còn không thèm nói tuổi tác!”
Bạch Ấu Vi lườm anh, “Được phép tùy tiện hỏi tuổi tác của nữ sinh hả?!”
Đàm Tiếu: “Tất cả mọi người đều nói!”
“Hừ, vậy tôi không nói.” Bạch Ấu Vi kiêu ngạo nghiêng khuôn mặt, không nhìn anh, “Trên đời chỉ có hai người được biết tuổi của tôi. Một người sinh ra tôi, một người chôn cất cho tôi.”
“Vì sao?” Đàm Tiếu cảm thấy hoang mang.
Bạch Ấu Vi nói: “Bởi vì người chôn cất cho tôi phải viết chữ trên bia mộ của tôi chứ sao, mộ của Bạch Ấu Vi mộ, sinh ra tháng nào năm nào, chết ở tháng nào năm nào, sao cậu không hiểu cả điều này thế?”
Đàm Tiếu “Ồ” một tiếng, “… Hình như có lý.”
Những người khác không lời nào để nói.
Nghiêm Thanh Văn hỏi thêm một câu: “Cô có vẻ am hiểu cách thông quan trò chơi, trước đây từng huấn luyện ở phương diện này à?”
“Không tính là am hiểu! Chơi thêm mấy lần, ít nhiều thuần thục hơn người khác.” cô nâng má, tùy ý nói, “Giống như… Ừm, liên tục xem nhiều, xúc cảm cũng sẽ biến đổi, cùng một nguyên lý.”
Cô hỏi Nghiêm Thanh Văn: “Các người chơi đùa trò chơi mấy lần?”
“Ba lần.” Nghiêm Thanh Văn cười, “Lần đầu tiên thông quan trò chơi, đạt được một cái đạo cụ tên là băng vải tự lành, lần thứ hai trò chơi quá khó, tiêu hao năm mảnh ghép trò chơi của chúng tôi, lần thứ ba… Chính là vấn đáp may mắn, nếu như tính cả lần này thì là bốn lần.”
Bạch Ấu Vi gật đầu: “Đúng là hơi ít. Tốt nhất đi vào trò chơi mấy lần, quen tay hay việc, tránh về sau chịu thiệt.”
Lý Lý không nhịn được nói: “Trò chơi thay đổi các hình thái khác nhau, đi vào mấy lần hả? Chưa thuần thục đã chết thì sao?”
Bạch Ấu Vi cười khúc khích: “Vậy lập cho anh một tấm bia mộ, mộ của Lý Lý, chết tháng XX năm XX ~”
Lý Lý: “…”
Anh không nên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...