Mặt Lý Lý đỏ lên!
Đậu xanh! Có ý gì! Dẫu sao anh ta cũng là tiến sĩ, cô ta bảo một đứa bé nói với anh!
Quá coi thường người khác!
Phan Tiểu Tân cũng xấu hổ, có chút ngượng ngùng.
Hết lần này tới lần khác Đàm Tiếu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vỗ bờ vai cậu nói: “Tiểu Tân! Mau dạy dỗ con mọt sách này!”
“Nè! Các người đừng quá phận nhé!” Lý Lý phút chốc đứng lên, sắc mặt khó coi, “Tôi cũng vì an toàn! Dù sao không ai biết đó là trò chơi gì!”
“Đủ rồi…” Nghiêm Thanh Văn vỗ vỗ vai cậu, “Ngồi xuống đi! Khả năng đối kháng không cao. Phần thưởng mang tính chất một phó bản thường do một đội ngũ liên minh tiến công chiếm đóng, không giống trò chơi trước đây.”
Trò chơi trước đây, rùa thỏ thi chạy, vấn đáp may mắn, đều là người chơi và người chơi chém giết nhau.
Lý Lý ngồi xuống, vẻ mặt còn tức tối, có điều không nói gì nữa.
Nghiêm Thanh Văn nhìn mọi người nói: “Lấy thành ý, để tôi nói trước! Mọi người đã biết tên của tôi, tên tôi là Nghiêm Thanh Văn, 30 tuổi, trước đây từng làm lính đặc nhiệm, trong một lần làm nhiệm vụ thì bị thương, sau đó rời ngành, nhận phi vụ bảo đảm an ninh tư nhân.”
Anh liếc nhìn Lý Lý, nói tiếp: “Đại khái nửa tháng trước, tôi nhận việc của nhà họ Lý. Con trai độc nhất của Lý gia – Lý Lý là nghiên cứu viên S, trên đường rút lui bị thất lạc với đội ngũ, có người nói rất có thể rơi vào màn sương mù dày đặc, đối phương mong chúng tôi cố hết sức nghĩ cách cứu viện.”
Thẩm Mặc hỏi: “Thời buổi này còn nhận việc làm ăn à?”
Nghiêm Thanh Văn cười, “Ông cụ nhà họ Lý từng giúp đỡ tôi, có ân với tôi.”
Khoản nợ khó trả nhất không gì bằng nợ ơn huệ.
Thẩm Mặc thản nhiên gật đầu, nói: “Tình huống của tôi, trước kia từng giới thiệu qua, cục quản lý an ninh quốc gia, chủ quản của tổ hành động đặc biệt. Có điều bây giờ chỉ có cái danh, toàn bộ đội viên hi sinh, cơ cấu phụ trách còn trên danh nghĩa. Nếu như có thể hộ tống Lý Lý đến Thượng Hải cùng các người, tôi hy vọng có thể chứng kiến nghiên cứu tiến triển, về những trò chơi này, về mê cung, cuối cùng là gì.”
“Đội viên của anh hy sinh vì trò chơi à?” Nghiêm Thanh Văn hỏi.
“Chắc vậy.” Thẩm Mặc hơi nhíu mày, mặt trầm như nước, “Trên đường tìm kiếm tiểu tổ S, bọn họ biến thành thú bông.”
“Có lẽ giống lần trước của chúng ta…” Lý Lý lên tiếng, “Lúc vấn đáp may mắn, chúng ta đều vào trò chơi, chỉ có Tô Mạn ở bên ngoài.”
Thẩm Mặc gật đầu: “Trò chơi thú bông quả thực có yêu cầu nhất định về số người. Sau khi xảy ra chuyện, tôi cố gắng liên lạc với cấp trên, di động không gọi được, hòm thư trên internet cũng có vấn đề, hoài nghi rất có thể bên kia đã xảy ra chuyện. Sau đó tôi gặp Vi Vi, khi ra khỏi thành phố quen biết Đàm Tiếu và thầy Thừa, mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết ở cùng một trò chơi, cho nên kết bạn tới hiện tại.”
“Thực ra tình cảnh của mọi người không khác chúng tôi là bao.” Nghiêm Thanh Văn nói, liếc nhìn Lữ Ngang ở bên cạnh.
Lữ Ngang cũng gật đầu, tự giới thiệu mình: “Tôi và Nghiêm Thanh Văn là đồng đội ở cùng một đội. Chẳng qua cậu ta bị thương lui về phía sau, còn tôi vì phạm phải sai lầm nhỏ… Ừm, sau khi rút lui không có việc làm nên kết nhóm làm ăn với cậu ta.”
Dừng một chút, anh cứng rắn bổ sung: ” 35 tuổi, không còn gì khác.”
Tiếp theo là Lý Lý, biểu cảm của anh ta hơi xoắn xuýt, phân vân một lúc mới lên tiếng:
“Cái này… Điều tôi sắp nói vốn là cơ mật… Giờ toàn thế giới chẳng còn lại bao nhiêu người, nói cho các người biết cũng không sao cả.”
Mọi người nghi ngờ nhìn anh ta.
Lý Lý nói: “Sở nghiên cứu ban đầu của chúng tôi nghiên cứu vật lý học năng lượng cao, cũng gọi là vật lý hạt cơ bản. Chuyện xảy ra vào tháng Năm năm nay… có tin trên đường cái đột nhiên xuất hiện thú bông, ngay sau đó chúng tôi nhận được thông báo, yêu cầu sát nhập với hai viện nghiên cứu khác, gây dựng một tổ chức mới tên là S, chuyên môn nghiên cứu hiện tượng thú bông lạ thường… Sau đó, thật sự nghiên cứu ra một số thứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...