Thầy Thừa nói: “Cách thức giảm dần theo bậc thang mặc dù phù hợp với tính công bằng của trò chơi, nhưng nếu không đủ nhân số, chẳng phải quy luật này bị quấy rầy? … Ví dụ, lần đầu chỉ có 1 người thông quan mê cung, lẽ nào cho 1 người 5 mảnh ghép trò chơi à?”
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, khẽ gật đầu một cái: “Khả năng không lớn. Hiện tại hai mê cung này cho tôi cảm giác phải là hợp tác theo đội ngũ mới có thể đi qua. Nếu lúc soi gương không có đồng đội nhắc nhở, rất dễ dàng trúng chiêu, cộng thêm mê cung ta vừa đi ra, nếu như không có người phối hợp dẫn dắt con rắn tham ăn, chúng ta rất khó thuận lợi ra ngoài.”
“Cho dù số người thông quan thấp hơn số lượng mảnh ghép trò chơi, vấn đề không lớn.” Thẩm Mặc nói, “Đừng quên, lúc chúng ta ra khỏi mê cung còn có một thứ tự. Nếu hệ thống tuân theo nguyên tắc công bằng, nó hoàn toàn có thể tiến hành phân chia theo thứ tự trước sau. Giống như lần này, năm người chúng ta đi qua mê cung, nhưng chỉ có người đứng thứ nhất chiếm được mảnh ghép trò chơi.”
Bạch Ấu Vi lại nói: “Không riêng trình tự chúng ta ra ngoài có số thứ tự, bản thân mê cung cũng được đánh số, số 2, số 7… Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Đàm Tiếu nghe mà nhức đầu, la ó mấy tiếng, nói: “Hiện tại phải làm sao? Vốn dĩ định tới Hàng Châu thu thập mảnh ghép trò chơi, kết quả hệ thống chỉ cho một mảnh, chia thế nào?”
Phan Tiểu Tân biết mảnh ghép trò chơi rất quan trọng, hiện tại nghe bọn họ thảo luận như thế, không khỏi cúi đầu xem mảnh ghép trò chơi trong tay mình.
Cậu nhận được mảnh ghép trò chơi vì Đàm Tiếu đẩy cậu vào lối ra đầu tiên.
Mảnh ghép trò chơi này vốn thuộc về mọi người.
Phan Tiểu Tân ngẩng đầu, lưỡng lự nhìn từng người lớn trước mặt, hỏi: “Mảnh ghép trò chơi này… Cho ai?”
Tâm trạng Bạch Ấu Vi không tốt, lười biếng liếc cậu một cái: “Em tự cầm đi!”
“Hả?” Phan Tiểu Tân kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được, “Cái này, cái này… Thực sự cho, cho em à?”
Nhưng mà Bạch Ấu Vi căn bản không quan tâm đến cậu.
Bạch Ấu Vi kéo tay Thẩm Mặc oán trách: “Anh nói xem năm người kia nhất định là nhóm thứ hai thông quan mê cung, nếu không phải bọn họ, lần này ít nhất chúng ta có thể lấy được ba mảnh ghép trò chơi! Quá đáng ghét!”
Đàm Tiếu cũng phát cáu theo: “Anh Mặc, làm sao bây giờ? Nếu như bọn họ cứ đi trước chúng ta, vậy chẳng phải chúng ta luôn nhặt cơm thừa?”
“Nhưng bọn họ đoán ra phương hướng mê cung bằng cách nào?” thầy Thừa suy tư nói, “Những thành phố khác khẳng định còn có mê cung, chúng ta không nhất định phải đi cùng đường với họ…”
Phan Tiểu Tân: “…” Cậu bé bị bỏ quên, không ai hỏi thăm đến nhìn bốn người.
“Đúng rồi.” Đàm Tiếu nhớ ra, “Anh Mặc, có người muốn cướp chúng ta.”
Thẩm Mặc hơi cau mày, “Cướp?”
Biên độ nhảy đề tài hơi lớn.
“Tiểu Tân nói.” Đàm Tiếu nhìn về phía Phan Tiểu Tân, “Đúng không? Ban nãy trước khi ra ngoài, hình như em có nói vậy!?”
Tất cả nhìn về phía Phan Tiểu Tân.
Thời điểm bị lãng quên hi vọng mọi người có thể quan tâm cậu một chút. Hiện tại nhận được sự chú ý, Phan Tiểu Tân lại cảm thấy thận trọng.
Gương mặt nhỏ nhắn của cậu căng thẳng gật đầu, có chút khẩn trương, cũng có chút bất an, cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Thẩm Mặc.
Giống như học sinh nộp bài thi liếc trộm thầy giám thị.
Nét mặt Thẩm Mặc thản nhiên, hỏi cậu: “Là nhóm người anh Phi kia à?”
Phan Tiểu Tân mím môi một cái, gật đầu lần nữa.
Thẩm Mặc hỏi: “Em liên lạc với bọn họ bằng cách nào?”
“…” Phan Tiểu Tân sờ sờ cổ, “Dùng cái này… Cái còi, bọn họ mua súng và đạn từ trong tay một người họ Nghiêm. Đợi lúc em thổi còi, họ sẽ xông tới bắn mọi người… Sau đó, cướp đi đạo cụ của mọi người…”
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, nói xong chữ cuối cùng, cái cằm của cậu sắp dính vào ngực, không dám ngẩng đầu.
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
“Đậu xanh! Thật là độc ác!” Đàm Tiếu không nhịn được mắng, “Anh Mặc, chúng ta phải cho bọn chúng một bài học!”
“Có cho bọn chúng bài học hay không, không cần gấp gáp…” Bạch Ấu Vi chậm rãi liếc Phan Tiểu Tân, “Nhưng mà, tôi đoán, bọn họ cất trữ rất nhiều xăng, có phải không, Tiểu Tân?”
Phan Tiểu Tân sợ run cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...