Lạch cạch —
Cửa bị mở ra, bên trong giống với bên ngoài tràn đầy cục thịt màu đỏ hoặc hồng nhạt.
Trên bàn làm việc đầy những sợi gân to màu tím sậm, từng cục bướu thịt đỏ màu máu treo trên vách tường. Không có cửa sổ nên không khí vẩn đục, mùi máu tanh nồng nặc quanh quẩn bốn phía làm người ta buồn nôn.
Thẩm Mặc đi vào, bên trong im lặng.
Anh nhạy bén nhận ra được tiếng hít thở khàn khàn hơi lộ ra, lông mày hơi nhíu, bước từng bước vững chãi về phía đó.
Đi tới cuối bàn làm việc, tiếng hít thở kia càng rõ ràng, vội vã.
Gần như biến thành tiếng thở gấp nặng nề.
Khi Thẩm Mặc đi qua góc bàn, tiếng thở dốc bỗng nhiên hóa thành thét chói tai!
“A a a a!!! Đừng tới đây! … Các người đừng đến đây! Đừng đến đây!” người đàn ông hoảng sợ gào to?!
Thẩm Mặc hạ con dao găm trong tay xuống, mày nhíu chặt hơn.
Bên dưới bàn làm việc, người đàn ông ngồi co ro, lúc này đôi mắt anh ta sợ hãi nhìn anh.
Người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng thường gặp, trên đùi đắp cái áo vest, hình như bị thương, nửa người ngồi dưới đất không nhúc nhích. Hai tay cản trước người dùng hết sức vùng vẫy, trong miệng kêu sợ hãi nhiều lần:
“Đừng tới đây! Đi ra!… Tất cả đi ra! Đừng đến đây!…”
Toàn bộ người bên ngoài nghe tiếng chạy vào.
Người đàn ông kia vừa thấy có đông người, vẻ mặt càng kinh hãi, môi không ngừng run run, căng thẳng và sợ hãi nhìn bọn họ chằm chằm.
Thầy Thừa ân cần hỏi Thẩm Mặc: “Chuyện gì xảy ra? Cậu ta là người sống sót trong mê cung à? Tại sao cậu ta trốn ở đây…”
Đàm Tiếu cũng ngồi xổm xuống hỏi đối phương: “Này! Mau nói cho chúng tôi cái mê cung này có chuyện gì xảy ra, lối ra ở đâu?”
Người đàn ông ngạc nhiên nghi ngờ xem bọn họ, mồ hôi lạnh túa ra trên mặt, không nói nên lời.
Đàm Tiếu thấy hình như anh ta bị thương, tự tay vén lên áo vest đắp trên đùi anh, “… Bị thương ở chỗ nào hả?”
“Đừng chạm vào tôi!!!” người đàn ông đột nhiên kêu to!
Đàm Tiếu bị dọa cho giật mình, lùi tay lại, trố mắt nói: “Đầu óc người này không bị sao chứ? Tôi xem anh ta như người bị thần kinh?”
Thừa Úy Tài cũng cảm thấy vậy, nói với Thẩm Mặc: “Có lẽ cậu ta chịu kích thích, có phần điên điên khùng khùng… E rằng không hỏi ra đầu mối.”
Thẩm Mặc nhíu mày nhìn người đàn ông trên mặt đất, im lặng một lúc, giọng lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Tại sao ở đây?”
Người đàn ông hồi hộp nhìn anh, không biết tại sao, từ từ bình tĩnh, giọng khàn khàn nói: “Các người… Các người tới thu thập mảnh ghép à? Tôi, tôi cũng thế! … Đồng đội của tôi bị con rắn bên ngoài ăn mất! Hiện tại chỉ còn lại tôi…”
Thẩm Mặc hỏi: “Các người vào mê cung từ lúc nào?”
Trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ hoang mang, lẩm bẩm nói: “Bốn, năm ngày? … Ba, bốn ngày? Tôi không biết… Nơi này không có gì cả, tôi không biết đã qua bao nhiêu ngày…”
Thẩm Mặc nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi anh: “Con rắn bên ngoài là cái gì, anh biết không?”
Gương mặt người đàn ông biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
“… Con rắn kia…” anh chật vật nuốt một ngụm nước miếng, run giọng trả lời, “Là… rắn… tham ăn, sẽ, càng ngày sẽ càng dài, càng lúc càng lớn, ngàn vạn lần đừng bị nó nuốt sống… Phải cẩn thận, bị ăn thì xong đời…”
Anh ta chưa nói hết, dưới chân mọi người mơ hồ rung rung lần nữa.
“Nó lại tới!” Đồng tử người đàn ông chợt co rụt, la hét nói, “Mau, mau đóng cửa lại! Đừng để nó phát hiện nơi này!!!”
Biên độ rung rất nhanh trở nên mạnh mẽ, thầy Thừa hoảng sợ nói: “Vi Vi còn ở bên ngoài!”
Bạch Ấu Vi hành động bất tiện, hơn nữa cô ghét sau bếp nặng mùi cho nên không vào cùng họ.
Mày Thẩm Mặc nhíu lại, quay người đi ra ngoài!
Chỉ thấy Bạch Ấu Vi ngồi cạnh cửa sổ, thanh thản ngắm nhìn xung quanh.
Anh tiến lên mấy bước ôm lấy cô, cả nhà rung lắc mạnh! Không kịp ẩn núp, khi cơn rung lắc lớn hơn, hai người trốn vào bên dưới bàn ăn rất nhanh –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...