Hơi nhiều chữ.
Ngô Lệ Lệ ngơ ngẩn trong chốc lát, mới hiểu ý của đề bài.
Cô vô ý thức nhìn về phía Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc, há miệng, không biết nên nói như thế nào.
“Làm sao bị cô rút được…” Bạch Ấu Vi bất mãn nhỏ giọng ngập ngừng nói.
Thẩm Mặc liếc một câu hỏi rất dài, thản nhiên hỏi cô: “Em viết à?”
“Không biết.” Mắt Bạch Ấu Vi không chớp trả lời, “Ban nãy em viết cái gì em không nhớ nữa.”
Thẩm Mặc: “…”
Trương Kỳ: “…”
Quan giám sát cũng: “…”
Cảm giác trò chơi mình tỉ mỉ thiết kế bị sỉ nhục.
Điều nó mong muốn, là sức sống bùng nổ trong lúc sinh mệnh gần kề với tử vong, là tia sáng thoáng hiện ra khi linh hồn mê man sám hối, mà không phải trò đùa gì đó như thế này!
… Cũng được, coi như đây là số liệu hàng mẫu mới.
Quan giám sát nhìn lướt qua Bạch Ấu Vi, lặng lẽ không nói.
Bên này, biểu cảm Ngô Lệ Lệ phức tạp trả lời: “Xứng…”
Lá bài trắng đột nhiên biến thành đỏ!
Bạch Ấu Vi: “???”
Tâm trạng quan giám sát lập tức chuyển biến tốt đẹp, nhắc nhở: “Trả lời sai, liên tục trả lời sai hai lần sẽ bị nốc-ao.”
Bạch Ấu Vi ngạc nhiên nhìn về phía quan giám sát: “Đáp án làm sao có thể sai lầm? Hệ thống trò chơi bị lỗi à!?!”
Quan giám sát cười: “Đáp án của Lời thật lòng chính xác hay không chưa bao giờ kết luận dựa vào quần chúng, mà là xem đáp án có tuân theo ý nghĩ thật sự của người đáp. Đơn cử một ví dụ đơn giản —
Nếu như vấn đề 1+ 1 bằng mấy, người đáp cho rằng 1+ 1= 3, chỉ cần anh ta thật tâm nghĩ thế, vậy đáp án sẽ bị hệ thống quyết định là chính xác.”
Bạch Ấu Vi nghe hiểu.
Cô nghiêng đầu xem Ngô Lệ Lệ, khóe miệng lạnh lùng: “Cho nên, trong lòng cô cảm thấy nhìn bề ngoài tôi và anh trai tôi không xứng đôi hả?”
“Tại sao là anh của cô?” quan giám sát không khỏi lên tiếng, “Người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai trong cuộc chơi này, xem mặt chữ, lẽ nào không phải ta à?”
Mọi người: “…”
“Tại sao các người có biểu cảm này?” quan giám sát thu hồi nụ cười, giọng nói nghiêm túc khác thường, “Ngoại hình của ta là mô phỏng theo công thức được tính toán từ vô vàn số liệu, hẳn là phù hợp với đặc điểm vừa cao vừa đẹp trai.”
“Sợ rằng mi có hiểu lầm đối với hai từ đẹp trai rồi!” Bạch Ấu Vi vui vẻ, “Còn vừa cao vừa đẹp trai? Ha ha ha ha… Rõ ràng là vừa cao vừa thảm!”
Sắc mặt Quan giám sát trong nháy mắt u ám, ngay cả nụ cười luôn treo trên khóe miệng cũng biến mất không còn hình dáng!
“A, tôi nghĩ ra, công kích quan giám sát xem như là hành vi phạm quy.” Giọng Bạch Ấu Vi mỉa mai nhìn nó, “Làm sao, hệ thống của trò chơi không tính cả công kích bằng ngôn ngữ hả? Lẽ nào các người không biết, ngôn ngữ là một môn nghệ thuật, giết người không thấy máu ~”
Quan giám sát: “…”
“Tiếp tục trò chơi! Ngô Lệ Lệ chưa đáp xong đề.” Thẩm Mặc cầm tay Bạch Ấu Vi, nắm tay cô, ám chỉ cô đừng gây chuyện.
Bạch Ấu Vi bĩu môi, hai mắt cụp xuống, xem như dừng lại.
Quan giám sát không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cuối cùng trò chơi có thể tiến hành thuận lợi.
Sau đó nó thấy phản ứng này của mình không đúng.
Tại sao nó thở phào? Lẽ nào ý thức nó kết luận Bạch Ấu Vi sẽ sản sinh uy hiếp đối với nó? Hoặc là tạo thành quấy rầy? Nhưng nó là quan giám sát mà! Tại sao thở phào một cái vì người chơi?!!
Đúng là! … Đúng là nhục nhã!!!
Tuy rằng trong nội tâm bốn bề sóng dậy, nhưng nét mặt quan giám sát không biểu lộ một chút dấu vết, nó đè nặng ngọn lửa trong lòng, mặt không thay đổi nói: “Mời người chơi bắt đầu trả lời Lời thật lòng thứ hai.”
Ngô Lệ Lệ cắn cắn môi, cúi đầu trả lời: “Tôi cảm thấy không xứng. Ngoại hình anh ấy đẹp trai như vậy, có hương vị đàn ông như thế, nói năng nghiêm túc, không nói năng ngọt xớt giống người đàn ông khác, nên… nên ở chung với tôi mới đúng. Tôi biết nói những lời này da mặt rất dày, rất mất mặt xấu hổ, tôi không nên nói ra, thế nhưng… Thế nhưng trong lòng tôi nghĩ như vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...