Sắc mặt Bạch Ấu Vi ngay lập tức thay đổi.
Cô độc ác trừng mắt nhìn về phía quan giám sát: “Bên ngoài là cái gì?!”
“Ngoại trừ hoa, ở đây có cái gì khác?” Quan giám sát khẽ cười nói, không trả lời vấn đề của cô.
Bạch Ấu Vi cắn môi dưới, đôi mắt âm trầm nhìn về phía ba người kia, “Nếu như anh tôi gặp chuyện không may, các người đều hòng sống sót! Tôi không giết được quan giám sát, thế nhưng muốn chơi chết mấy người, có rất nhiều biện pháp!”
“Lá bài đó đâu phải chúng tôi viết!” Ngô Lệ Lệ vội vàng chỉ sang Chu Hiểu Phân ngồi bên cạnh, “Là cô ta viết! Không liên quan đến chúng tôi, cô muốn trách thì trách mình cô ta ấy!”
“Lẽ nào cô không biết có cụm từ ‘Giận chó đánh mèo’ à?” khóe miệng Bạch Ấu Vi cong lên, ánh mắt lạnh như băng, “Có điều các người yên tâm, tôi cũng không sống nổi. Tất cả chúng ta đều chôn cùng anh trai!”
“Con người cô bị gì thế! Có tật xấu à?!” Ngô Lệ Lệ vừa tức vừa sốt ruột, “Người điên!!!”
“Được rồi!” Trương Kỳ phiền não mở miệng, “Cứ làm theo quy tắc trước! Chỉ cần mấy lá bài đen còn lại không sao, cơ hội có 80%!”
Không biết làm sao, trong mắt Ngô Lệ Lệ lóe lên vẻ kinh hoảng, “… Vậy nếu chẳng may thì sao?”
Trương Kỳ sửng sốt, sau đó giận tím mặt, “Cô cũng không viết theo yêu cầu hả?! Đ* cô viết cái gì?!”
Ngô Lệ Lệ bị anh rống lên khiến nước mắt càng chảy dữ dội, khóc lóc giải thích: “Tôi không có… Tôi viết theo yêu cầu, nhưng e rằng, e rằng cô ta và anh trai cô ta không viết thế!”
Trương Kỳ không còn tin tưởng cô, chất vấn: “Đến cùng cô có viết theo yêu cầu hay không?”
“Có, tôi viết, thực sự… Thực sự…” Ngô Lệ Lệ một bên khóc một bên gật đầu lia lịa.
“Tốt nhất cô có viết!” Trương Kỳ ngoan độc nói, “Nếu không… Cho dù ông đây chết cũng sẽ kéo theo cô!”
Ngô Lệ Lệ vừa hoảng vừa sợ, ôm mặt không ngừng rơi lệ.
Lúc này, tiếng gào thét và tiếng đánh nhau bên ngoài càng rõ ràng, tiếng đánh nhau khiến người hoảng hốt run sợ, dù cho không nhìn thấy hình ảnh cũng cảm nhận được tình hình chiến đấu dữ dội.
Bạch Ấu Vi căng tức ngực. Cô tin tưởng Thẩm Mặc không sao, nhưng trái tim đập thình thịch loạn xạ, không khống chế nổi.
Trong tay cô và Thẩm Mặc có mảnh ghép, chỉ cần sử dụng quyền miễn trừ của mảnh ghép là lập tức thoát ly trò chơi.
Nhưng bây giờ, tiếng động bên ngoài không nhỏ, hiển nhiên Thẩm Mặc bỏ qua việc sử dụng mảnh ghép, anh đánh nhau với vật gì đó…
Trong lòng cô đang vô cùng lo lắng, một cái bóng màu hồng đột nhiên lao vào!
Rầm rầm! Vật kia đập vào trung tâm sàn nhảy, xô đổ nhiều con búp bê!
Bạch Ấu Vi đột nhiên cảm giác bốn phía rất ồn ào. Mặc dù tất cả búp bê hình người đều không nhúc nhích, nhưng tiếng nói chuyện của bọn chúng vừa nhỏ bé vừa yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện tràn ngập ở trong không khí giống như u linh, liên tục rả rích —
“Anh ta làm được! Anh làm được!”
“Anh làm được mạo hiểm lớn! …”
“Mau nhìn đi, hắn giết chết hoa ăn thịt người của bạn bè! …”
“Anh thực sự làm được rồi…”
Quan giám sát giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng, những âm thanh kia giống như cơn thủy triều rút đi, rào rào tan biến.
Thẩm Mặc đi vào từ bên ngoài.
Ánh mắt của anh rất đen, cũng rất bình tĩnh. Áo thun trên người bị vật gì đó cào rách vài chỗ, trên cánh tay loang lổ vết máu, tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hiện ra vài phần lộn xộn – song cho dù như thế, anh không hề để lộ vẻ thảm hại, ngược lại mang theo uy thế to lớn của người chiến thắng trở về.
Anh bước từng bước vững chãi, xốc lên thứ hơi co giật nằm trên sàn, nhẹ nhàng ném tới trước mặt Chu Hiểu Phân.
“Hoa cô muốn.” Thẩm Mặc thản nhiên nói.
Đó là một đóa hoa sung sức giống như cái vòi, cành hoa màu xanh sẫm, nụ hoa màu hồng nhạt, đúng là loài hoa bọn họ từng thấy ở trong vườn.
Lúc này nụ hoa nứt ra một nửa, giống như cái chăn bông bị nhào nặn, lộ ra tầng tầng lớp lớp hàm răng dày đặc bên trong, phun đầy chất nhầy màu xanh nhạt.
Chu Hiểu Phân không dám phát ra một tiếng động, chỉ liều mạng co chân lên, rơi nước mắt, e sợ rằng một giây kế tiếp bông hoa ăn thịt người đang co quắp kia đột nhiên nhảy lên cắn cô ta!
Còn Thẩm Mặc đã quay về chỗ mình ngồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...