Bạch Ấu Vi ấm ức.
Cô là Số 3, nó có nghĩa cô tối đa chỉ đạt được hai tin tức!
Nhìn bề ngoài thân phận u linh không tệ, có thể kết đồng minh với bất kì đội ngũ nào, nhưng trên thực tế cũng là vị trí nguy hiểm nhất. Bởi vì không có từ, rất dễ dàng biến thành đối tượng bị loại đầu tiên vì miêu tả sai lệch.
Số 1 là một ông chú cả người lôi thôi, chính là loại đàn ông chơi bời lêu lổng, không đi làm cũng không làm việc nhà, ra ngoài ưa phét lác, ngây ngô đần độn để thời gian trôi qua.
Người như thế thông thường lúc không có chuyện gì làm có thể phét lác cả ngày, mà một khi có việc, đánh mấy lần cũng không phọt ra một cái rắm!
Quan giám sát: “Số 1, xin hỏi anh nghĩ kĩ việc nên miêu tả như thế nào cho bạn bè của mình chưa?”
Số 1 ấp úng: “À… Cái này, cái này… thường dùng trong nhà.”
— keng!
Đột nhiên có âm thanh như tiếng xác nhận văn bản nhập vào, trên đầu ông chú Số 1 bay ra một hàng chữ: “Thường dùng trong nhà.”
Đôi mắt mọi người trợn to nhìn anh ta.
Số 1 bị dọa cho giật mình, “Mọi, mọi người nhìn tôi làm gì?”
Anh ngẩng đầu nhìn bên trên, lại đưa tay sờ đỉnh đầu của mình, không có phát hiện.
“Số 2, mời miêu tả từ trên thẻ của cô.” quan giám sát nói.
Số 2 là một người phụ nữ bé nhỏ nhu nhược, chính là loại người bị cha mẹ chồng chà đạp, bị chồng bạo hành mà từ đầu đến cuối không có dũng khí phản kháng, đến lúc hàng xóm bạn bè ra tay giúp đỡ cô, ngược lại bị cô oán trách, trách móc mọi người làm to chuyện là làm hại cô, sau đó trở lại gia đình tiếp tục hối hận, cảm giác thương sót cho mình số khổ.
Con mắt chú Triệu độc ác, phần lớn người được chọn là đối tượng bất lợi cho xã hội phát triển.
Số 2 rất sợ, cơ thể gầy yếu một mực run rẩy, cô ấp a ấp úng nói: “… Mùa hè dùng tương đối nhiều, chính là… Là, có thể cầm ở trong tay lau…”
Tiếng nói tạm dừng.
Số 2 đột nhiên tan biến!
Biến mất không có dấu hiệu ở trước mắt mọi người!
Quan giám sát: “Số 2 động đến từ phạm quy, tự động bị nốc-ao, hiện tại một lần nữa đổi từ, mời các vị lần nữa xác nhận cụm từ mới mình được nhận.”
Bạch Ấu Vi nhíu lông mi, mở ra tấm thẻ của mình, lại liếc mắt nhìn.
Bạch Ấu Vi: “…”
Cô lặng lẽ không nói nhìn về phía quan giám sát.
Đối phương vẫn giả vờ mỉm cười, trong đôi mắt xanh tràn đầy thú vị ác ý.
Bỗng nhiên cô rất muốn hỏi một câu, trong quy tắc trò chơi cho phép quan giám sát nhằm vào người chơi như vậy à?
Vì sao thẻ của cô vẫn không có chữ! Liên tục hai vòng được chọn là u linh???
Quan giám sát: “Số 1, mời miêu tả cụm từ của anh.”
Vẻ mặt ông chú số 1 lo lắng, há miệng nói: “Là một thứ có thể ăn…”
Đang nói thì dừng lại, không yên lòng bổ sung: “Không thể thực sự ăn.”
— keng!
Trên đầu số 1 bay ra hai hàng chữ:
“Là một thứ có thể ăn.”
“Không thể thực sự ăn.”
Bạch Ấu Vi: “…”
Quan giám sát nhìn qua, giọng điệu hớn hở nói với Bạch Ấu Vi: “Số 3, mời miêu tả cụm từ của ngươi.”
Số 2 bị loại, cho nên sau Số 1 trực tiếp đến lượt Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi mấp máy môi.
Câu đầu tiên của số 1, nói là ăn, nói rõ từ này khiến cho anh ta liên tưởng đầu tiên chính là thức ăn, còn câu tiếp theo vì bù đắp, đề phòng bị người ta hiểu lầm.
Ví dụ ăn cây dừa, nhưng thật ra là uống; ví dụ ăn cây cau, nhưng thật ra là nhai.
Bất kể là từ nào, nó có chung một đặc điểm —
Bạch Ấu Vi bình tĩnh mở miệng: “Có thể mua được ở rất nhiều siêu thị.”
— keng!
Trên đầu Bạch Ấu Vi bay ra một hàng chữ:
“Có thể mua được ở rất nhiều siêu thị.”
Đương nhiên, hàng chữ này cô không nhìn thấy.
Cô luôn quan sát phản ứng của mỗi người.
Phát hiện khi những người này nghe sự miêu tả của cô, trên mặt không có quá nhiều phản ứng, trong lòng cô biết rõ, suy đoán của mình là chính xác.
Tốt…
Kế tiếp chỉ cần an an ổn ổn nghe xong 7 câu miêu tả còn lại, với đầu óc của cô, không sợ không suy đoán ra cụm từ.
Dù sao, trước đây cô từng chơi trò tương tự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...