Đều là mệnh
Việc Lục Khải Minh đến là điều Cố Trường An không thể ngờ đến.
Cho nên lúc Cố Trường An được Lập Xuân đỡ lấy, cậu không nhúc nhích đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không phản ứng.
Vẫn là Lập Xuân phá vỡ bầu không khí quái dị.
Cô cười hì hì chào hỏi, gọi "Bác Lục", nhưng lòng lại như con kiến trên chảo nóng.
Xong xong xong, người này đột nhiên xuất hiện, còn trông dữ như vậy, bộ dạng như muốn ăn thịt người, nhất định là Lục Thành đã xảy ra chuyện gì, đến tìm Trường An tính sổ.
Lập Xuân nhớ đến màn đáng sợ phát sinh trong sơn cốc đêm đó, cơ thể cô run lên, nếu không phải nhờ Lục Thành, thì người trải qua chuyện kia chính là Trường An.
Đây chính là nhân quả sao? Hẳn đi?
Lập Xuân bày ra nụ cười lấy lòng: "Bác Lục, sao bác không vào vậy.
Mau vào thôi ạ.
Cháu pha cho bác chén trà..."
Lục Khải Minh không tiến vào, ông đứng ở cửa quát lên: "Cố Trường An, cậu đi ra đây!"
Dùng cả họ tên.
Cố Trường An bước chân, cánh tay bị kéo lại.
Cậu động viên vỗ vỗ mu bàn tay của Lập Xuân, tránh thoát hướng ra ngoài viện đi.
Lập Xuân lập tức hoảng hồn, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô vô cùng lo lắng đuổi theo ra sân.
Ánh nhìn sắc bén của Lục Khải Minh liếc qua, Lập Xuân tức khắc dừng bước.
Cố Trường An bình tĩnh như người không liên quan, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Lập Xuân trở về.
Lập Xuân bĩu môi, không bám theo nữa.
Đêm hè, tiếng côn trùng vang lên chẳng dứt.
Tuy rằng thi thoảng lại có cơn gió nhỏ thổi qua, nhưng vẫn khiến cho da đầu nóng bừng.
Cố Trường An đứng ở con suối nhỏ phía tây tứ hợp viện, cảm xúc cậu bấy giờ vững vàng hơn rất nhiều.
Cậu cung kính gọi: "Chú tư."
Lục Khải Minh nói: "Đừng gọi như vậy, Lục mỗ không chịu nổi."
Cố Trường An: "..."
Yên tĩnh một lát, Cố Trường An nhẹ giọng nói: "Chú tư, cháu biết Lục Thành còn sống."
Mí mắt Lục Khải Minh giật lên, biết sao? Ông không hỏi làm sao biết được, chỉ cười lạnh: "Mạng lớn."
Hoàn toàn không phải dáng vẻ mặt mày hiền hậu như ba năm trước.
Cố Trường An tháo kính xuống, thất bại xoa bóp sống mũi: "Chú tư, chúng ta không thể hoà nhã nói chuyện sao?"
Lục Khải Minh hỏi ngược lại: "Cậu thấy thế nào?"
Cố Trường An yên lặng.
Lửa trong lòng Lục Khải Minh từ từ trào dâng, trong nháy mắt đã cháy qua đỉnh đầu, đôi mắt sung huyết phẫn nộ trừng Cố Trường An, châm chọc khiêu kích: "Cha cậu lợi dụng chút giao tình giữa hai nhà mà bán đứng Lục gia, lợi hại vô cùng.
Khi tôi biết chân tướng sự tình còn muốn đào mộ lão ta lên hỏi thăm hai câu."
"Lão ta quá tàn nhẫn, vì con trai mình mà đi tính kế con trai của người khác, chỉ có mạng của con trai lão được coi là mạng, mạng của con trai người khác thì không.
Bộ con trai người khác là búp bê giấy chết thay cho con lão ta sao?"
Lời này như một cây gai, nhói lên một cái trong tim Cố Trường An, không thể nào rút ra mà ghim thẳng vào trong, đau đến nỗi cậu chẳng thốt nên lời.
Cậu hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra ngoài: "Chú tư, cháu biết chú đã ở Lục gia nói tốt vì cháu.
Nếu không phải nhờ chú, Lục gia sớm đã bắt cháu đền mạng cho Lục Thành."
Lục Khải Minh đầu tiên là giương mắt nhìn, sau đó nghi hoặc cau mày, chuyện này cũng biết? Sẽ không phải mẹ của thằng nhóc này tới rồi chứ?
Không nghe được chút phong thanh nào.
Dòng suy nghĩ đi chệch, Lục Khải Minh đúng lúc ngăn lại.
Ông nhìn người trẻ tuổi không nói một lời, thoạt trông rất khó chịu.
Nhớ về cháu trai lớn sống dở chết dở của mình, chút đau lòng kia nhất thời chạy biến không còn bóng dáng, lạnh lùng đến câu: "Không phản bác sao?"
Cố Trường An đeo kính thêm một lần nữa: "Chuyện cũng đã xảy ra."
"Nói đơn giản thật đấy." Lục Khải Minh cứng rắn nói, "Nếu như đêm đó không phải Thập Nhị đúng lúc đưa cả gia tộc kịp thời chạy tới, bất chấp nguy hiểm tính mạng khởi động nghi thức cổ xưa nhất của gia tộc, thắp sáng thêm hồn đèn, giúp hồn ly phách tán của A Thành trở về, thì hiện giờ cỏ trên mộ nó đã cao bằng một người."
Hô hấp Cố Trường An hơi ngưng lại.
Lục Khải Minh nói: "Nhớ kỹ, cậu nợ Thập Nhị, A Thành cũng nợ Thập Nhị, nên cậu phải trả, trả như nào thì tự mình xử lý."
Nợ ơn vốn khó tính, ông muốn nhìn thử xem, bằng lòng dạ cùng tâm kế của đứa nhỏ này, rốt cuộc định sẽ hoàn lại ân tình của Thập Nhị như nào.
Ấn đường Cố Trường An nhăn một cái, rồi buông lỏng.
"Cậu và A Thành, hai người các cậu, hai người các cậu thực sự là..."
Lục Khải Minh không phải nghèo vốn từ, là không biết nên hình dung như nào, cảm thấy từ nào cũng không đủ chuẩn xác, hai đứa nhóc yêu đương, yêu đến kinh thiên động địa, đầu óc đều không tỉnh táo.
Cuộc đời đã đẩy đến mức đường nào, mới dám làm bừa như vậy.
Không cho Cố Trường An cơ hội nói, Lục Khải Minh tiếp tục: "Lần đó Thập Nhị vì thắp sáng thêm hồn đèn cho Lục Thành mà hao tổn hơn một trăm năm tu vi, nguyên thần thiếu chút nữa đã tan biến, nằm gần một năm mới tỉnh, cậu thì sao, cậu đã vì nó làm cái gì?"
Cố Trường An cảm giác như đang bị người ta dùng chuỳ sắt nện cho từng chút, đánh vào từ đỉnh đầu.
Gương mặt vốn tái nhợt của cậu hiện ra màu xanh, cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở.
Lục Khải Minh thấy cậu không lên tiếng, bèn mở mắt nói mò, "Cậu nhìn lại mình xem, ba năm ăn uống ngon lành, mập ra, còn ám muội không rõ với người khác!"
Cố Trường An cười khổ: "Chú tư, chú nói gì cháu cũng nhận, nhưng chú không thể đổ oan cho cháu."
"Tôi đổ oan cho cậu cái gì?" Ngôn từ Lục Khải Minh sắc bén, từng câu đâm vào, không có chút khoan dung của trưởng bối, "Cậu nói xem, A Thành vì cậu mà cả mạng cũng có thể ném đi, cậu thì sao?"
Cố Trường An thở dài: "Chú tư, chú cũng biết, cháu cũng không muốn anh ấy làm như vậy.
Nếu có thể, cháu tình nguyện để bản thân chết cũng không muốn anh ấy gặp nguy hiểm."
Hơi thở Lục Khải Minh dừng một chút.
Ông nhìn chằm chằm Cố Trường An: "Ý của cậu là, vì A Thành, cái gì cậu cũng dám làm?"
Cố Trường An cười cười: "Đúng vậy."
Lục Khải Minh phí nửa ngày phun nước bọt nhiều như vậy cũng chỉ vì chờ câu nói này.
Đã tới, sắc mặt khó coi của ông hơi dịu một chút.
Tiếng suối róc rách không ngừng, lắng nghe nỗi phiền não trong lòng người.
Cố Trường An ngồi trên bãi cỏ, hai chân tuỳ ý mở ra, ánh mắt nhìn về suối nước, như là đang ngẩn người.
Lục Khải Minh trừng nửa ngày, sao tôi còn chưa nói xong mà cậu đã an vị trên đất? Ba năm qua đi, thằng nhóc này vậy mà vẫn còn lười biếng tới vậy.
Mệnh, đều là mệnh!
Nói không ngoa, lần ra ngoài này của Lục Khải Minh là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mấy trưởng lão của gia tộc cùng anh cả đều tìm ông nói chuyện, hi vọng ông đưa thằng nhóc này về, tốt nhất là tự nguyện, bằng không thì đánh ngất xỉu trói lại.
Nhiệm vụ làm không xong, ông cũng không cần trở về.
Anh cả còn nói, không cần phải khách khí với thằng nhóc này, tôi cũng không phải đang cầu xin cậu ta, đây đều là hậu quả cậu ta phải gánh chịu.
Nếu không phải đã cùng đường mạt lộ, Lục Khải Minh cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Vốn dĩ là đầu sỏ gây tội, hiện tại trở thành nhánh cỏ cứu mạng, bạn nói xem liệu có cười nổi không?
Người sống trên đời, làm sao cũng không tránh được việc bị ông trời thao túng.
Lục Khải Minh lau mặt, cả tay toàn là mồ hôi.
Ông sờ lên cái đầu trọc, cũng vô cùng ẩm ướt, điều nên nói còn chưa nói hết mà đã ra nhiều mồ hôi như vậy.
Thực sự ông cũng không muốn tiếp mấy chuyện này, săn quỷ đuổi quỷ còn thoải mái hơn.
Ngồi xuống bên cạnh, Lục Khải Minh lấy điện thoại ra mở đèn pin, soi về thái dương mình: "Thấy không?"
Cố Trường An theo tiếng nhìn lại, phát hiện nơi đó có một vết sẹo, vết thương rất mới, hẳn là mới có gần đây, như bị thứ gì đập phải.
Lục Khải Minh nói: "Biết tại sao tôi lại có vết sẹo này không?"
Cố Trường An có dự cảm xấu, cậu vừa định mở miệng thì đã nghe thấy Lục Khải Minh nói một câu: "Cháu trai lớn đánh."
"Không tin?" Lục Khải Minh tắt đèn pin, "Nói cho cậu biết, nó bây giờ đến cả bố cũng đánh."
Cố Trường An hít vào ngụm khí lạnh.
"Có phải đang cảm thấy kỳ lạ không biết vì sao không?" Lục Khải Minh nhìn ra tâm tư của cậu, phun ra hai chữ: "Hắc Diệu ."
Trong lòng Cố Trường An mơ hồ có suy đoán, trong mười mấy giây ngắn ngủi trở nên rõ ràng hơn.
Sau đó Lục Khải Minh nói mấy câu, có phần giống như Cố Trường An nghe được từ mẹ, chính là Hắc Diệu đang ở trong thân thể Lục Thành, muốn nuốt chửng Lục Thành, kết quả bất hạnh bị hắn nuốt chửng ngược lại.
Còn một phần mẹ cậu chưa từng nói, tức là cũng không biết.
Phần còn lại đó là, tuy rằng Lục Thành cắn nuốt Hắc Diệu, nhưng lại chưa thành công dung hợp.
Hắc Diệu là hợp thể của tà ác, trước mắt Lục Thành vẫn chưa khống chế toàn bộ năng lượng kia, hấp thụ rất khó khăn.
Cố Trường An nghe thấy giọng khàn khàn của mình: "Nhân cách phân liệt?"
"Không phải." Lục Khải Minh nói như thật, "Nếu nhất định phải dùng chữ phân liệt để nói, tôi cảm thấy miễn cưỡng có thể tính là linh hồn phân liệt đi, chính là ý trên mặt chữ, trong một cơ thể có hai linh hồn."
Cổ họng Cố Trường An lăn lăn, giọng nói khô khốc: "Chú tư, chú đừng làm cháu sợ."
Lục Khải Minh hừ lạnh một tiếng: "Cậu thấy tôi đang doạ cậu sao?"
Cố Trường An nhìn ông, không lên tiếng.
Lục Khải Minh thấy nôn nóng bất an bên trong ánh mắt của cậu, thái độ ông mềm lại, than thở nói: "Từ một khía cạnh khác mà nói thì không nghiêm trọng đến vậy, nhưng đó là nói từ khía cạnh khác, cái kia so ra còn nghiêm trọng hơn."
"A Thành vẫn là A Thành, chỉ là lúc không khống chế được tương đối...!tương đối khó ở gần."
Cố Trường An biết chắc chắn không chỉ đơn giản là khó ở gần.
Người kia rất tôn trọng chú mình, không thể nào động thủ, huống chi là cha đẻ của mình, trừ khi triệt để mất đi lý trí, căn bản không biết mình đang làm gì.
Nghĩ tới đây, Cố Trường An mím chặt môi, ấn đường nhăn lại, mặt đầy nặng nề.
Lục Khải Minh không biết là lần thứ mấy quan sát người trẻ tuổi trước mặt.
Trong nhà không ai muốn thấy cháu trai lớn cứ tự cô lập mình như vậy, nhưng dù cho có khuyên bảo lôi kéo bao nhiêu thì nó sống chết vẫn không chịu ra ngoài.
Ông nghĩ mãi mà không hiểu, chỉ có thể xem ý trời: "Cố Trường An ơi Cố Trường An à, cậu nói xem có phải nhà họ Lục chúng tôi nợ cậu không?"
Cố Trường An không nói gì.
Lục Khải Minh oán hận nói: "Lúc trước tôi nên đánh ngất A Thành mang đi!"
Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc rối trước trán: "Chú tư, kết cục của chuyện quá khứ đã định, cho dù có nhắc tới bao nhiêu lần cũng đều vô nghĩa, nên ngẫm xem tiếp theo nên làm như nào thôi."
Lục Khải Minh trừng mặt: "Cậu vậy mà lại bình tĩnh!"
Cố Trường An nói: "Giả thôi ạ."
Lục Khải Minh lập tức nghe không hiểu: "Gì cơ?"
"Cháu nói," Cố Trường An cười khẽ, "Bình tĩnh của cháu là giả."
Lục Khải Minh: "..."
Tình cảm ba năm trước là thật, hiện tại chẳng những không phai nhạt đi mà trái lại càng sâu đậm thêm, Cố Trường An làm sao có thể bình tĩnh nổi.
Cậu không thể chờ được đến lúc được thấy người đàn ông kia đứng trước mặt mình.
Cố Trường An cảm thấy vẫn là gặp mặt tốt hơn.
Gặp mặt, nhìn thấy người, có thể đối mặt, mới có thể sờ thấu rốt cuộc tình hình là như nào.
Cứ đoán mò như thế, thật sự có thể bức điên người ta.
Cố Trường An nhặt hòn sỏi ném vào khe suối: "Chú tư, chú đến tìm cháu là ý của ai? Là anh ấy hay là Lục gia?"
Lục Khải Minh nói: "Không phải nó."
Sắc mặt Cố Trường An lạnh lẽo.
Sắc mặt Lục Khải Minh so với cậu còn lạnh lùng hơn: "A Thành biết tình cảnh mình như nào cho nên nó không muốn tới gặp cậu, cũng không cho phép người nhà họ Lục đến tìm cậu, đã đến nước này mà nó vẫn sợ tổn hại đến cậu!"
Cố Trường An mím chặt khoé môi cong xuống.
Lục Khải Minh không thấy được sự tức giận, lòng hẳn là mừng như điên.
Được người nâng niu trong lòng bàn tay là chuyện tốt, chỉ có thể thấy không thể cầu, cần phải xem vận may.
Hình như nhớ về chuyện xưa, suy nghĩ của Lục Khải Minh có hơi phiêu bạt.
Mí mắt Cố Trường An chớp xuống vỗ vỗ vụn đất dính vào ống quần: "Vậy anh ấy thấy cháu, sẽ trốn mất."
Một khắc sau, Cố Trường An nói ra một cái cục diện càng thêm gay go: "Nếu như anh ấy không cẩn thận làm tổn thương cháu, chờ đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ chịu không nổi."
Lục Khải Minh làm sao không biết, ông lắc đầu than thở: "Đã hết cách rồi, thật sự đã hết cách rồi."
"A Thành mê man ba năm, đèn thần hồn ba năm không tắt, cuối cùng cũng chiêu đủ hồn, cứu lại mạng nó.
Nó cũng không chịu thua kém, thắng được Hắc Diệu, thật vất vả mới tỉnh lại nhưng lại thành bộ dạng không ra người không ra quỷ kia.
Hai tháng nay chúng tôi cách có thể dùng đều dùng, vẫn là hết cách rồi, chỉ có thể dựa vào chính nó."
"Vấn đề bây giờ là gì cậu biết không? Nó bắt đầu tự làm mình bị thương, khắp người toàn là vết thương.
Bọn tôi sợ rằng trước khi nó có thể dung hợp với năng lượng kia, đã tự gϊếŧ chết chính mình."
Cố Trường An nghe thấy vậy, nhịp tim cũng đột nhiên ngừng đập: "Đừng nói nữa, cháu sẽ đi."
Lục Khải Minh đã ngờ tới đáp án này của cậu, vẫn là xác nhận một câu: "Vừa nãy từng câu tôi nói, mỗi một chữ cậu đều nghiêm túc nghe rõ ràng chứ?"
Cố Trường An đáp: "Rõ ràng."
Cậu giật nhẹ khoé miệng: "Chú tư, thực ra cháu định ngày mai sẽ xuất phát đi đến Lục gia, cho dù chú không đến thì cháu cũng sẽ tìm tới."
Lục Khải Minh không hỏi làm cậu biết tìm được đường đến Lục gia, chỉ nói: "Được rồi, ngày mai trời vừa sáng sẽ lên đường, càng sớm càng tốt."
"Trường An!"
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la, Lục Khải Minh thấy giọng nói quen tai, phản ứng của ông còn nhanh hơn Cố Trường An, quay đầu nhìn người phụ nữ từng gặp, đầy mắt khó có thể tin: "Em, em là, em là Lâm Lam?"
Lâm Lam ôn hoà cười nói: "Đã lâu không gặp."
Gặp lại cố nhân, lòng Lục Khải Minh ngàn vạn cảm khái, không hẳn vậy, mới có vài chục năm.
Chẳng trách thằng nhóc Trường An kia biết nhiều đến thế, còn biết cách đi tới Lục gia, ra là vì mẹ cậu ta đến đây.
Lục gia vậy mà không nhận được tin tức.
Lục Khải Minh lắc đầu một cái, hiện tại Lục gia mưa gió lung lay, A Thành mà xong, vậy với Lục gia mà nói thì chẳng khác gì trời long đất lở, có thể thấy được sự kiện ba năm trước đã mang đến cho nhà họ Lục đả kích lớn đến cỡ nào.
Đặc biệt là cha A Thành, ai cũng già đi hai mươi ba mươi tuổi, gần đất xa trời.
Phỏng chừng chờ đến khi hơi tàn đứt đoạn, sẽ xuống dưới lòng đất tìm Cố lão đầu liều mình một mất một còn, làm không tốt thì lão tổ tông Lục gia sẽ cùng lão tổ tông Cố gia đánh nhau.
Lục Khải Minh tìm Lâm Lam ôn chuyện, Cố Trường An ở trong phòng mình kiểm tra hành lý, xem có sót gì không.
Túi hạt giống hoa bà ngoại Lập Xuân đưa cậu đặt tận cùng trong túi ba lô, đến Lục gia sẽ tìm chỗ trồng.
"Trường An..." Lập Xuân quỳ xuống nằm nhoài trên ghế, hai tay gác trên thành ghế, "Cậu nói xem tại sao lại có nhiều thời khắc liên tục xảy ra bất ngờ như vậy?"
Ví như bà ngoại đột nhiên ra đi, ví như cô ở phương bắc tìm được một người bạn trai vừa đẹp vừa dịu dàng, ví như ba năm trước Lục Thành gặp chuyện, còn ví như ba năm sau Trường An vẫn dính lấy anh ta.
Cố Trường An đã nghĩ thông, trên mặt mang chút ý cười: "Bởi vì đây chính là cuộc đời."
Lập Xuân nhìn cậu hồi lâu, xác định tâm trạng của cậu không hẳn là quá tồi tệ: "Đến lượt chị, chị cũng sẽ đi, nếu không đi, sẽ luôn cảm thấy như có cái lỗ thủng, nếu không đắp vào sẽ đau đến sợ, thở ra cũng thấy đau."
Cố Trường An bỗng nhiên mở mắt nhìn sang.
Lập Xuân bị nhìn đến tóc gáy đều dựng lên.
Cô sờ mặt sờ tóc, không có chỗ nào không đúng: "Sao vậy?"
Cố Trường An nói: "Ẩn dụ chuẩn lắm."
Lập Xuân: "..."
Yêu đương với một người bạn trai có học vấn, mình bỗng cũng giống như có học vấn.
Mà đó chỉ là giả tạo.
Lập Xuân vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch ban đầu.
Cố Trường An kiểm tra hành lý xong liền đứng trước cửa sổ nhìn hai người đang trò chuyện trong viện, Lập Xuân cũng ngó đầu qua xem, nhận ra ánh mắt chú tư của Lục Thành nhìn mẹ Trường An như đang ngắm nữ thần của mình, quá kích động, cô chép miệng một cái.
"Dì lúc trẻ nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc."
"Tôi cũng thấy vậy."
"Cậu nên khiêm tốn chút, phải nói hẳn vậy chứ."
"Lời nói thật mà thôi."
"..."
Cố Trường An thở phào nhẹ nhõm, đối với cậu mà nói, cho dù người đàn ông biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Cho nên lúc lời này của Lục Khải Minh lọt vào bên trong lỗ tai cậu, cũng không có tuyệt vọng như khi cậu vừa tỉnh lại vào ba năm trước.
Trong lòng cậu đã có tính toán, cũng đã quyết định xong xuôi, sẽ không hoảng loạn, chỉ là đau lòng cho người đàn ông.
Chỉ cần chưa quên cậu, tất cả những chuyện kia cậu đều có biện pháp.
Lục Khải Minh ở lại tứ hợp viện.
Lâm Lam vào trong phòng con trai, bà cũng không nhiều lời, chỉ là nhắc cậu nghỉ ngơi sớm một chút.
Cố Trường An nói: "Ngày mai trời vừa sáng sẽ đi ngay."
Lâm Lam nói được.
Cố Trường An muốn nói lại thôi: "Nếu được thì người đừng đi."
Lâm Lam nói không được: "Mẹ không ngờ tình hình của Lục Thành lại đến mức đó, con đi một mình quá nguy hiểm.
Trường An, con để mẹ đi cùng đi, nếu không..."
Giọng nói của bà có phần nghẹn ngào: "Nếu không ngày nào đó mẹ ra đi, cũng sẽ không thể nhắm mắt."
Bởi lẽ đó mà Cố Trường An không nói thêm lời nào nữa.
Trời vừa sáng, đèn đuốc trong tứ hợp viện đã sáng trưng.
Cố Trường An một đêm không chợp mắt, quầng mắt thâm đen nói lời tạm biệt với Lập Xuân, bảo cô lúc quay về nhớ cẩn thận một chút.
Còn không quên nhắc cô lúc xuống xe mau chóng gọi điện thoại cho bạn trai, bảo đối phương tới trạm xe đón.
Lập Xuân nói biết rồi biết rồi, cô xua tay: "Trường An, không được đổi số điện thoại nha —"
Nói xong trong lòng có chút hồi hộp, cũng chẳng biết nơi đó có tín hiệu không, nếu không thì phải làm sao bây giờ đây.
Lập Xuân bận tâm như bà mẹ già, cô suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không yên lòng, một đường lao nhanh đuổi theo.
Cố Trường An biết Lập Xuân lo lắng cái gì, xoa xoa tóc cô nói: "Chờ giải quyết xong chuyện, tôi sẽ cùng anh ấy qua thăm chị."
Lập Xuân ngẩng đầu lên: "Nói rồi đó nha, không cho đổi ý, bác và dì có thể làm chứng cho chị."
Cố Trường An cười ừm một tiếng.
Lục Khải Minh một bên nghĩ thầm, thằng nhóc này vận may thật không tệ, những người bên cạnh đều là thực lòng đối tốt với nó.
Mấy ngày sau, Cố Trường An cùng mẹ cậu phong trần mệt mỏi đứng bên ngoài kết giới của Lục gia.
Trạng thái của Lục Khải Minh so với hai mẹ con bọn họ phải kém hơn rất nhiều, dù sao cũng lớn tuổi, bôn ba tới lui, dọc đường đi đều không hề nghỉ ngơi, thể lực và tinh lực đều tiêu hao trầm trọng.
Ông mím đôi môi khô khốc, mở kết giới ra dẫn hai mẹ con đi vào.
Đi qua kết giới, phóng tầm mắt nhìn về tường thành lớn, trông như một toà thành cổ uy nghiêm trang trọng, lòng Cố Trường An chấn động.
Trước đây Cố Trường An đã từng lên mạng xem ảnh chụp toà thành, nhưng cảm giác vô cùng khác nhau, nơi này không có camera, minh tinh hay bốn phía khắp nơi đều đang diễn, chỉ có dấu vết lưu lại của năm tháng, còn có sự lạnh lẽo xa cách ngàn vạn dặm.
Càng đi về phía trước, loại cảm giác khiến lòng người sợ hãi kia càng mãnh liệt.
Nơi này không hoan nghênh người ngoài làm khách.
"Khụ khụ..."
Tiếng ho khan khó chịu bên tai thoáng cái đã lôi Cố Trường An về hiện thực.
Cậu bỏ ba lô xuống đưa ly nước tới.
Lâm Lam nhận ly nước uống hết mấy ngụm, trên gương mặt không có màu máu hiện lên biểu tình từ ái.
Lục Khải Minh thu màn mẹ hiền con thảo này vào đáy mắt, anh cả nhìn thấy mối tình đầu, không biết sẽ nghĩ thế nào, chắc không đến nỗi nhảy dựng khỏi xe lăn.
Có bảy, tám người đứng trước cửa thành, chờ đợi từ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...