Hôn anh trước đi mà
Tư liệu bên trong túi giấy đã được chỉnh lý rõ ràng và dễ đọc.
Mặt Cố Trường An hiện vẻ trào phúng, Thập Nhị đối với chủ nhân của mình cũng thật là săn sóc dụng tâm.
Cậu dựa vào ghế một chút, tay cầm tư liệu xếp thành hàng lật từng cái xem.
Cậu đọc rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã đọc xong xuôi, cũng lưu trữ trong đầu óc.
Trong tài liệu có nhắc đến Ngô thị là một dòng họ tế tự cổ xưa, có năng lực chế ngự thú, huyết thống càng thuần khiết thì năng lực càng cường đại.
Nhiều năm về trước, Ngô thị vì xung đột nội bộ mà tàn lụi, một số nhánh còn sót lại phân tán thành bốn phần rải rác khắp nơi trên thế giới, mai danh ẩn tích sống cuộc sống của người bình thường.
Ngoại giới chỉ biết gia tộc Ngô thị bỗng dưng bị tai vạ bức hại, chẳng hề nắm được đầu đuôi câu chuyện bên trong.
Ngô Đại Bệnh là dòng chính của Ngô thị, lúc hai mươi tuổi thức tỉnh năng lực ngự thú.
Bấy giờ nó thúc giục cậu rời trấn tìm kiếm thân thế bí ẩn của chính mình.
Kết quả là cậu đã tìm ra vết tích Ngô thị lưu lại năm đó, đồng thời mang về một thứ.
Những điều này đều là thông tin do người của Lục Thành sưu tầm được.
Cố Trường An lấy kính xuống bóp bóp mũi, sau đó dùng vải nhung lau lau thấu kính.
Đại Bệnh là do ba nhặt về, nhặt về từ đâu thì không nói với cậu, chỉ bảo trong tã lót có một miếng ngọc, bên trên có khắc một chữ — Ngô.
Ngô, không, ba đã cân nhắc, không Đại Bệnh, Cố Trường An, tên là vậy mà đặt.
*Ngô 吴, không 无 đều có bính âm là [wu].
Về phần viên ngọc kia, trước đây là ba bảo quản, sau khi Đại Bệnh lớn lên thì vật về nguyên chủ, vẫn luôn để cậu cất giữ.
Cố Trường An không hỏi đến, càng sẽ không yêu cầu muốn xem.
Nếu như ba mà còn sống biết được thân thế của Đại Bệnh, e là sẽ uống mấy chén rượu đế để cảm khái.
Cố Trường An lấy điện thoại ra tìm tòi, thông tin có liên quan đến Ngô thị dường như không tồn tại.
Cậu lướt thật lâu mới tìm được một bài viết từ nhiều năm trước, blogger kia đăng xong cũng không thấy cập nhật gì thêm.
Trong bài viết tiết lộ khởi nguyên của Ngô thị, văn hay tranh đẹp.
Blogger tự xưng là mình đã tìm hiểu về gia tộc Ngô thị suốt một đời, giữa những con chữ có sự say mê cực sâu với năng lực ngự thú, thậm chí có vài đoạn bày tỏ sự sùng kính và ca tụng đối với nó.
Cố Trường An nhớ tới một việc, gà vịt ngỗng trong nhà đều chỉ thân cận với Đại Bệnh, người khác cũng thích vây quanh nó, vừa thấy nó đã như thấy mẹ mà vui sướng bay nhảy.
Cái này không lẽ là năng lực ngự thú trong truyền thuyết?
Cố Trường An dựa vào phương pháp trong tài liệu gọi Ngô Đại Bệnh vào trong phòng.
Ngô Đại Bệnh hỏi: "Anh đói bụng à Trường An?"
Cố Trường An: "..."
Ngô Đại Bệnh liếc nhìn đồng hồ báo thức trong hộc tủ, mới hơn bốn giờ, còn sớm, bất quá ăn sớm một chút cũng được.
Cậu nói: "Em đi vo gạo nấu cơm, anh đói bụng thì ăn chút cơm khô rang trước nhé, chè mè đen cũng được."
Nói xong cũng đi.
Cố Trường An gọi người lại: "Qua đây."
Ngô Đại Bệnh không rõ vì sao, không phải đói bụng à?
Cố Trường An ngoắc ngoắc tay với cậu: "Qua đây, tới gần anh một chút."
Ngô Đại Bệnh vâng lời theo bản năng.
Cố Trường An nói: "Cúi thấp đầu xuống."
Ngô Đại Bệnh như trước rất phối hợp.
Cố Trường An bỗng nhấc tay lên định sờ soạng mặt Ngô Đại Bệnh.
Ngay lúc ngón tay của cậu gần chạm đến, một luồng sức mạnh quái dị kéo tới, đánh tay cậu ra chỗ khác.
Ánh mắt Cố Trường An trêu tức, đi ra đi.
Sau lưng Ngô Đại Bệnh xuất hiện một bóng mờ hình mèo, cực kỳ khổng lồ.
Đây chính là thứ cậu mang về sau khi xuất môn một chuyến, thủ hộ linh hậu nhân Ngô thị.
Trong tài liệu có tiết lộ, thủ hộ linh nhận chủ sẽ có hai trường hợp.
Cố Trường An nhớ Lục Thành có từng nói qua, gia tộc của Thập Nhị đối với nhà họ Lục mà nói, xem như là tồn tại tương tự như thủ hộ linh, là người hầu bảo vệ Lục gia, các đời đều thế.
Đây là quan hệ chủ tớ.
Mà tình hình của Đại Bệnh thì khác, cậu vẫn chưa đủ lông đủ cánh, là thủ hộ linh lựa chọn ký kết khế ước với cậu.
Trước mắt cậu chỉ có thể để đối phương khống chế, không thể điều khiển, chưa có cái năng lực ấy.
Vì lẽ đó...
Cố Trường An nhìn bóng mờ con mèo khổng lồ, con ranh này đặt khế ước biến đối phương thành tài sản riêng của bản thân, không cho phép người khác đụng vào hay tới gần, thậm chí còn không thể tiết lộ ra ngoài, nhất định phải giữ kín bí mật.
Lục Thành có thể rất tuỳ ý chia sẻ với Cố Trường An về sự tồn tại của Thập Nhị, Đại Bệnh thì không.
Trước kia chưa bao giờ nói dối người khác, sau khi trở về thường thường vung ra một hai câu, tất cả đều có liên quan đến con nhãi này.
Cố Trường An u ám giật dưới khóe miệng, trên mặt không phát hiện dị thường: "Đại Bệnh, đi nấu cơm đi."
Ngô Đại Bệnh "Dạ" lên một tiếng, đứng thẳng dậy rời khỏi gian phòng, cái bóng mờ khổng lồ kia không theo cùng, vẫn nổi bồng bềnh giữa không trung.
Trước đây Lục Thành từng nói với Cố Trường An rằng cái con này thường trốn trong cơ thể Đại Bệnh, nhưng cậu cũng không ngờ rằng chỉ hơi kích động một chút mà đối phương đã không nhịn được chạy ra.
Cố Trường An nở một nụ cười ngắn ngủi vô nghĩa, Lục Thành nói đúng, nếu cậu muốn Đại Bệnh thẳng thắn với mình, có chờ đến chết cũng không được.
Đại Bệnh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng, Cố Trường An có thể hiểu được, chỉ là điều cậu tương đối phiền muộn chính là, chờ một thời gian dài như vậy, sau cùng vẫn phải tự mình ra mặt.
Cố Trường An không dự định đối chất cùng Đại Bệnh mà trực tiếp tìm một người trong cuộc khác.
Cậu lật giở tư liệu ngay trước mặt con mèo khổng lồ, gọi ra cái tên được ghi chép bên trong: "Nguyệt Nha."
Dứt lời, đường nét của bóng mờ dần dần rõ ràng hơn, biến thành một con mèo lớn có con ngươi màu vàng kim, toàn thân màu trắng.
Nó nhảy xuống đất, tư thái cực kỳ kiêu ngạo, cả người toát ra loại hơi thở cao quý thần thánh khiến người ta không nhịn được mà ngửa mặt trông lên, mà phục tùng.
Cố Trường An đi thẳng vào vấn đề: "Cô đã làm gì để nó tới tìm cô?"
Cặp mắt vàng óng không chút nhiệt độ của Nguyệt Nha nhìn thanh niên, trong miệng phát ra tiếng người, giọng nói thanh lãnh: "Đây là bí mật của Ngô thị, ngươi chỉ là người ngoài, không có tư cách biết đến."
Còn rất hung hăng vênh váo, Cố Trường An cười hai tiếng, cậu bỏ tư liệu vào túi giấy, gõ gõ mấy cái: "Đây là căn nhà tổ tiên của nhà họ Cố để lại, tôi là chủ nhân của nó, cô là khách không mời mà tới, ở trong này lâu tới vậy, chẳng phải nên nói gì đó với tôi sao? Đúng chứ?"
Nguyệt Nha không trả lời mà nói: "Ta bảo cậu ta rời đi, cậu ta càng muốn trở về, nói ngươi là người nhà của cậu ta."
Cố Trường An ngoài cười trong không cười: "Vậy à?"
Đuôi Nguyệt Nha vung vẩy một hồi, duy trì năng lượng mãnh liệt xoay qua một bên: "Ngươi đang làm nhục tình cảm cậu ta dành cho ngươi."
"Đại Bệnh là hạng người gì thì tôi rất rõ.
Nó cái gì cũng tốt, nhưng tâm tính quá mức đơn thuần, dễ dàng bị người ta đầu độc, lợi dụng.
Con người cũng có thể thiện lương nhưng cần có mức độ, không thể mất đi năng lực phán đoán thị phi, nhưng nó cứ mãi không thay đổi được, trời sinh đã vậy."
Cố Trường An nói: "Nếu như là cô thật sự bảo nó rời đi, dùng thân phận của cô, chỉ cần suy tư một chút chuẩn bị giải thích một phen, hoặc diễn một vở kịch, nó cũng sẽ bị cô thuyết phục, ít nhất thì trong thời gian ngắn là vậy."
Tình huống tương tự phát sinh nhiều lắm, Cố Trường An có đếm cũng không hết.
Thế nên mỗi lần Đại Bệnh nói: "Có Trường An bảo vệ em", cậu đều sẽ nghiêm túc đáp: "Ai cũng không thể vĩnh viễn bảo vệ ai".
Đồng thời cũng nói cho Đại Bệnh, người nhà họ Cố thân bất do kỷ, mệnh không khỏi mình, mục đích chính là hy vọng một ngày nào đó cậu ra đi, đối phương có thể tiếp nhận hiện thực, đồng thời thích ứng thật nhanh, sống thật tốt.
Cố Trường An nghiền ngẫm cười: "Huống hồ không phải mấy người ký kết khế ước sao? Cô làm ra khế ước, Đại Bệnh không dám không nghe theo, cho nên không phải nó quay trở về, mà là cô muốn nó quay trở về."
Đuôi Nguyệt Nha càng lắc lư hai bên mạnh hơn.
Nửa người trên của Cố Trường An hơi nghiêng về phía trước: "Làm sao? Bị tôi nói trúng, thẹn quá hoá giận, muốn cào tôi hai phát?"
Lông và đuôi của Nguyệt Nha đều dựng lên, đây là tín hiệu phòng thủ được phát ra sau khi bị uy hiếp bởi kẻ mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn xé.
Mà lời nói cô phun ra từ miệng vẫn cao cao tại thượng như cũ: "Nếu đúng vậy thì sao?"
Cố Trường An ngoáy tai, cái điệu bộ ra vẻ này và dáng vẻ cao quý ngông cuồng tự đại của Lục Thành còn giống nhau đến mấy phần, đều thiếu đánh.
Cậu khẽ cười nói: "Nếu đúng vậy thì sao? Đây là vấn đề nghiêm trọng, cô mang theo mưu đồ đến địa bàn của tôi, cô cảm thấy tôi sẽ ngồi xem không quản, để cô tuỳ ý làm càn?"
"Bạn đời của ngươi không đề cập đến khế ước sinh mệnh à?" Nguyệt Nha nhàn nhạt nói, "Ta và Đại Bệnh cộng hưởng sinh mệnh."
Mí mắt Cố Trường An giật giật, cậu nghiêm mặt đứng lên, ánh mắt hung tàn chửi bới: "Đjt con mẹ nó cô..."
Nguyệt Nha đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Một khắc sau, ngoài cửa vang lên chuỗi tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ, Lục Thành mang theo khoai nướng trở về.
Cố Trường An thu liễm sạch sẽ lạnh lẽo trên mặt: "Sao đi nhanh vậy?"
"Số may, có một cụ ông đang đẩy xe bán cái thứ đồ chơi này ở gần đây." Lục Thành đưa túi sang, "Cầm đi."
Cố Trường An nhận túi mở ra nhìn: "Xấu lạ thường."
Lục Thành cởϊ áσ khoác vỗ vỗ hoa tuyết: "Ông ấy nói loại khoai này ngọt, hình thù đẹp đẽ, nhưng vỏ không mịn lắm."
Mắt Cố Trường An trợn trắng: "Vậy mà anh cũng tin?"
"Nếu là giả, vậy sau này không mua nữa là được rồi." Lục Thành ném áo khoác lên ghế dựa, cuộn tay áo lông rót nước uống: "Ăn nhanh lên, để lạnh thì mất ngon."
Cố Trường An xé vỏ khoai lang, lấy thìa xúc một miếng thổi một chút đút vào trong miệng, lông mày của cậu vươn cao mấy phần, thật sự ngọt.
Xem ra không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, đạo lý này cũng áp dụng với khoai lang.
Lục Thành đột ngột mở miệng: "Thấy rồi?"
Cố Trường An không diễn với hắn, thừa nhận nói: "Ừm, một con mèo mập mà thôi."
Cá cơm lúc thường Đại Bệnh phơi nắng cậu không nhìn thấy trên mâm cơm, bản thân cũng không thích ăn, cảm thấy vị không ngon, nên không quan tâm.
Bây giờ nghĩ lại, đống kia hẳn đã chui cả vào bụng mèo, sức ăn siêu khủng bố.
"Con mèo đó không phải thú cưng, nó là linh thú." Lục Thành cười, "Há mồm một cái là có thể nuốt em vào, không sót cả xương."
Cố Trường An xem thường xì, cậu bỗng ngẩng đầu: "Đúng rồi, cô ta nói khế ước ký cùng Đại Bệnh là khế ước sinh mệnh."
"Khế ước sinh mệnh?" Lục Thành nghiêng đàu, "Đó là khế ước bá đạo nhất trong tất cả các loại khế ước, một khi đã ký thì chính là đồng sinh cộng tử, không có cách nào để giải trừ từ một phương."
Ấn đường Cố Trường An đột nhiên nhăn chặt, tại sao lại Đại Bệnh lại đồng ý ký kết? Bị đầu độc? Hay là bản thân muốn lấy được thứ gì đó từ đối phương, phải trả giá cao?
Lục Thành nhìn ra tâm tư của thanh niên: "Không phức tạp như thế, trong cơ thể cậu ta có dòng máu của Ngô thị, đây là chuyện nhất định sẽ phải xảy ra trong số mệnh."
Hắn tán thưởng nói: "Trường An, anh còn tưởng em cho dù không cưỡng ép Đại Bệnh, hôm đó nhận được túi giấy cũng sẽ xem ngay, khả năng tự chủ của em so với tưởng tượng của anh mạnh hơn rất nhiều."
Sở dĩ Cố Trường An không nhìn trước tiên là vì muốn Đại Bệnh chủ động nói, thứ hai là vì vụ án của Ngũ Khang còn đặt ở kia, còn một việc chưa giải quyết, trong lòng cậu còn phiền.
Vụ án được xử lý, cậu đã có đầy đủ thời gian và tinh lực, đắn đo suy nghĩ một hồi rồi quyết định mở túi giấy.
Trầm mặc nữa ngày, Cố Trường An hỏi người đàn ông: "Anh và Thập Nhị là loại nào?"
"Loại nào cũng không tính." Lục Thành ngửa đầu uống mấy ngụm nước, "Anh dùng thực lực thu phục cậu ta, là cậu ta dâng linh hồn mình cho anh, sau khi anh suy tính mới nhận lấy."
Cố Trường An nhìn hầu kết quyến rũ của người đàn ông trượt xuống, làm ra động tác nuốt: "Cho nên?"
Lục Thành cố ý đùa cậu: "Cho nên Thập Nhị là người của anh."
Cố Trường An cũng không thấy nổi cáu, cậu nở nụ cười, ý cười không ở đáy mắt: "Ồ, vậy sao."
Lục Thành thích nhìn thanh niên ghen vì hắn, còn giả bộ không có gì, nhưng hắn không thể biểu hiện quá đắc ý, sẽ bị đánh.
Hắn đặt ly nước xuống, khí phách nói: "Xem ra có một việc anh cần phải khai báo với em một chút, có một lần ba anh từng đưa Thập Nhị lên giường của anh."
Cố Trường An mỉm cười chờ đoạn sau.
Lục Thành đầu tiên là cau mày, sau đó mím môi, đường nét dưới cằm cũng lạnh lùng lạ thường, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nụ cười trên mặt Cố Trường An bất biến, mà khí thế quanh người trở nên âm trầm với tốc độ đáng sợ, nếu anh không phải đang diễn mà đang nói thật với em, em sẽ lập tức phế bỏ anh.
Vài giây qua đi, Lục Thành khom lưng xuống kề sát vào người thanh niên, chạm chóp mũi cậu cười khàn khàn ra tiếng: "Cậu ta được đưa vào thế nào thì đi ra thế ấy, anh chưa từng đụng vô."
Cố Trường An hít một hơi, cong môi cười vỗ tay: "Lục thiếu gia, anh của quá khứ không có đào hố chôn anh của hiện tại, chúc mừng."
"..."
Lục Thành nâng gáy thanh niên lên ấn cậu về phía mình, ngửi mùi hương của cậu, ánh mắt nóng bỏng nói: "Anh còn muốn nói với em, Thập Nhị vẫn có anh chị em, vị trí kia đổi thành ai trong số họ cũng có thể, nhưng em thì không giống thế, em là độc nhất vô nhị."
Hai gò má Cố Trường An nóng lên, cậu đẩy lưng người đàn ông ra không cho hắn hôn.
Lục Thành không vừa lòng với cái tiến triển này lắm, không giống như những gì hắn đang mong đợi, hắn duỗi hai tay từ phía sau ôm chặt thanh niên: "Anh đã nói đến mức ấy, chẳng phải em nên cho anh một cái hôn sao?"
Cố Trường An không thèm để ý: "Em ăn khoai đây."
Lục đại thiếu gia biến thành tên lưu manh đẹp trai tao nhã, bộ dạng vô liêm sỉ trơ trẽn giả vờ đáng thương: "Khoai lang tẹo nữa hẵng ăn, hôn anh trước đi mà."
"Không phải anh nói nên ăn khi khoai còn nóng sao?"
"Chờ em ăn xong hai củ khoai này thì anh cũng nguội mất rồi."
"Nguội thì đi tắm nước nóng giùm."
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...