Theo nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, tuyên bố màn biểu diễn này đã hoàn tất.
Ngũ Nguyệt cầm bó hoa tươi được đặt trên chiếc dương cầm lên, tặng cho Thường Yến Thanh.
"Kỷ niệm bảy năm vui vẻ.
Đã chuẩn bị sẵn sàng cùng em chào đón thêm nhiều lần bảy năm nữa chưa?"
Thường Yến Thanh nhận lấy bó hoa kia, mỉm cười: "Đương nhiên."
Những lời thì thầm kề sát lỗ tai này, người dưới sân khấu không nghe thấy được, chỉ thấy hai người giống như mật ong đặc sệt, không tan ra được, dính chặt lấy nhau, trong mắt chỉ có đối phương, không coi ai ra gì.
Dưới sân khấu ồn ào, kêu họ hôn một cái.
Ngũ Nguyệt xua xua tay, mỉm cười nắm tay Thường Yến Thanh, gửi lời cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu, giao lại sân nhà cho bọn họ.
Đám fan thức thời không đuổi theo.
Khi hai người quay trở lại khách sạn, phát hiện Thẩm Khê đã lâu không gặp xuất hiện trong sảnh.
Dường như cô ấy đến đây rất vội vàng.
Biểu cảm có một chút phức tạp, bối rối.
"Mượn vợ của chị một chút." Giọng nói cũng rất sốt ruột.
Thường Yến Thanh đoán có lẽ Thẩm Khê có chuyện gì đó muốn bàn bạc với Ngũ Nguyệt, dáng vẻ em cứ tự nhiên.
Thế là trong dăm ba câu, Ngũ Nguyệt chưa hiểu gì cả thì đã bị Thẩm Khê lôi đi.
Thẩm Khê thuê phòng khác, kéo Ngũ Nguyệt vào, bày ra dáng vẻ muốn nói chuyện trắng đêm.
Không phải cô ấy có ý muốn cắt ngang chuyện tốt trong ngày kỷ niệm kết hôn của hai người.
Cô ấy thực sự không biết nên đi nơi nào.
Thời điểm như thế này, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến Ngũ Nguyệt, gần như là đi suốt đêm qua, còn đợi ở khách sạn cả một buổi mới nhìn thấy người.
Tìm Ngũ Nguyệt nói chuyện riêng là vì nếu Thường Yến Thanh ngồi ở một bên nhìn thì rất khó mở miệng thôi.
Trên suốt đường đi, Ngũ Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Thẩm Khê vội vội vàng vàng như thế, giống như trời sập đến nơi.
"Làm gì?"
Lúc có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, Ngũ Nguyệt đối diện với Thẩm Khê mặt buồn rười rượi, mở miệng nói trước.
Thẩm Khê sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, khẽ cắn môi, từ trong cổ họng thốt lên mấy chữ: "Mình yêu rồi."
Trực giác của Ngũ Nguyệt nói cho nàng biết có lẽ người này là Tần Ngũ Dật, nếu không thì Thẩm Khê cũng sẽ không vội vàng muốn nói chuyện với nàng như vậy, thế là trong lòng âm hơi high một chút, chớp mắt giả bộ hỏi cô ấy: "Với ai?"
Thẩm Khê: "Em trai của cậu."
Ha, không sai, còn không phải đã thành công rồi sao.
Cái tốc độ này của em trai nàng thật nhanh lẹ.
Trước đó, Ngũ Nguyệt loáng thoáng đoán ra được Tần Ngũ Dật đã ra tay.
Bây giờ xem ra không chỉ như vậy, chắc chắn đã xong xuôi rồi.
Nàng tò mò, nhưng nàng không hỏi.
Ngũ Nguyệt chỉ nhe răng, nhàn nhạt nói một câu: "Ò."
Rất vui vẻ, nhưng không cảm thấy quá bất ngờ.
Thẩm Khê kỳ quái: "Sao cậu lại không cảm thấy ngạc nhiên vậy?"
Ngũ Nguyệt trề môi, sắc mặt bình tĩnh: "Sao phải ngạc nhiên.
Mình biết từ lâu rồi."
Vẻ mặt của Thẩm Khê như gặp ma: "Cậu biết từ khi nào vậy?"
Ngũ Nguyệt đáp: "Năm ngoái á."
Thẩm Khê: "..."
"Vậy là cậu gạt mình?!" Cô ấy không thể kiềm chế muốn đấm cái đầu chó của người trước mặt này.
Ngũ Nguyệt đẩy cánh tay đang giơ đến muốn đánh chết mình, giải thích cho bản thân: "Cậu tự sờ thử lương tâm của mình đi.
Mình lừa cậu lúc nào chứ?"
"Chỉ là không có nói cho cậu biết thôi.
Nó không cho mình nói."
Vấn đề này nếu muốn đào lại thì thực sự có nói cũng không nói rõ được.
Lôi kéo chuyện cũ thì phải mất tận ba ngày ba đêm.
Thẩm Khê quyết định tạm thời bỏ qua cho nàng, tính sổ sau.
Trước mắt phải giải quyết chuyện chính cái đã.
"Được rồi.
Đây không phải là trọng điểm.
Hôm nay mình đến đây không phải để dây dưa chuyện này với cậu."
"Vậy cậu muốn nói chuyện gì?" Ngũ Nguyệt bị khơi dậy một chút tò mò.
Chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Thẩm Khê được khai sáng sao?
Đúng là có đó.
Bây giờ, Thẩm Khê không biết nên làm gì.
Cô ấy không biết nên nói chuyện này như thế nào, quá phức tạp rồi.
Cả chuyện này lẫn lòng cô ấy đều rối như tơ vò.
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt viết đầy hai chữ chờ mong, muốn xem thử cô ấy có thể nói được chuyện gì.
Thẩm Khê liếc nhìn, thở dài một hơi.
"Mấu chốt chính là em trai của cậu cầu hôn mình đó."
"Hả?" Lần này, Ngũ Nguyệt thực sự vô cùng kinh ngạc, không tự chủ nhếch khóe miệng.
Không ngờ em trai của nàng thực sự rất bạo.
Cầu hôn cũng cầu hôn luôn rồi, giải quyết dứt khoác.
Bạo! Cũng không biết đã ngủ được với người ta chưa.
Ngũ Nguyệt bắt đầu trưng ra vẻ mặt nhiều chuyện, truy hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Nàng thực sự không thể chờ đợi được nữa muốn biết khúc sau.
Trời ạ, nàng sắp trở thành chị của Thẩm Khê rồi sao ha ha ha ha!
Chỉ một câu nói của Thẩm Khê đã phá vỡ mộng đẹp của Ngũ Nguyệt: "Sau đó thì mình bỏ chạy!"
M* nó, chuyện này không chạy thì phải xử lý như thế nào đây! Kết hôn à? Điên hay gì!
Cái tên đàn ông chết tiệt Tần Ngũ Dật này, ngay từ đầu đã biểu hiện như một gã đàn ông cặn bã có tiền vậy, có lòng muốn treo cô ấy lên, không muốn cho cô ấy thoải mái, bản lĩnh câu người là hạng nhất.
Nếu không phải cũng xem như hiểu rõ cậu thì cô ấy sẽ nghĩ cậu là một Hải Vương* thực sự.
*Cua gái, sát gái số 1
Sau đó, bởi vì một sai lầm trong lúc ngớ ngẩn của cô ấy, cậu lại muốn làm tổng tài bá đạo gì đó, cố ý muốn xây một công ty giải trí cho cô ấy, nói muốn toàn tâm toàn ý nâng đỡ cô ấy, cho cô ấy những tài nguyên tốt nhất, để cô ấy muốn làm gì thì làm.
Đương nhiên, những chuyện này chỉ là suy đoán của Thẩm Khê.
Trên thực tế, Tần Ngũ Dật chỉ nói một câu "Sau khi hợp đồng đến hạn thì về công ty của tôi".
Nghe thử xem, đây là thái độ mời người à? Ai mà thèm đống tiền bẩn kia chứ.
Thẩm Khê này giống như một người tham danh cầu lợi lắm à?
Dụ dỗ bằng tiền, dụ dỗ bằng nhan sắc, sao không đi lừa gạt mấy ngôi sao nữ khác trong giới ấy.
Tại sao cứ hết lần này đến lần khác muốn triển khai với cô ấy vậy.
Cô ấy sẽ không dính chiêu này đâu.
Câu dẫn âm thầm còn chưa tính, sao lại đột nhiên cầu hôn cô ấy chứ?
Cứu mạng! Họ mới ở bên nhau được bao nhiêu ngày chứ? Cái này ai mà dám gả?
Vừa nghĩ đến, Thẩm Khê liên tục lắc đầu, mặt mũi viết đầy hai chữ từ chối.
Chuyện này thực sự không ổn.
Cô ấy không làm được.
Đối với loại hành vi nói thẳng ra là bỏ chạy trối chết này của Thẩm Khê, Ngũ Nguyệt viết rõ hai chữ ghét bỏ lên trên mặt.
Thẩm Khê nhìn thấy chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Chuyện này, mình cảm thấy kết hôn chớp nhoáng không tốt đâu ha."
"Cậu ấy mới vừa theo đuổi được mình thì đã lập tức muốn kết hôn rồi.
Đâu có ai lỗ mãng như vậy chứ.
Mình cảm thấy không đáng tin."
Ở trước mặt chị của người ta, nói người ta không đáng tin thì có vẻ không tốt lắm.
Thẩm Khê giật mình nói hớ rồi, vội vàng che miệng lại, ánh mắt vô tội.
Lúc này, Ngũ Nguyệt thực sự muốn mắng một câu "Cậu là đồ ngốc.
Đầu óc sao lại chậm chạp như vậy chứ".
Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì chuyện tình cảm này vốn dĩ là một thứ chủ quan.
Tần Ngũ Dật chờ đợi nhiều năm, tâm trạng muốn nắm chặt người trong tay có thể hiểu được.
Nhưng đối với Thẩm Khê mà nói, chuyện này thực sụ quá nhanh.
Trong quá trình trao đổi, có lẽ hai người đã không hiểu ý nhau.
Cái đứa kín như hũ nút giống Tần Ngũ Dật kia sẽ không nhắc đến một câu nào về chuyện trong quá khứ.
Cậu không nói thì sao Thẩm Khê hiểu được chứ?
Không chỉ có Thẩm Khê không hiểu, sau này chưa chắc Tần Ngũ Dật sẽ giữ được người.
Giống như một người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Ngoại trừ chính hai người họ suy nghĩ thông suốt, người khác thực sự chẳng giúp được bao nhiêu.
Thẩm Khê che miệng, chớp chớp mắt không nói chuyện.
Ngũ Nguyệt rơi vào trầm tư, cũng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Ngũ Nguyệt mới hạ quyết tâm muốn chặn trước một bước.
Hữu nghị nhắc nhở cô ấy một chút, để Thẩm Khê biết chính xác rốt cuộc bây giờ đang là tình huống như thế nào, rồi mới để cho cô ấy tự mình quyết định.
"Chắc chắn nó không nói cho cậu biết nó đã thích cậu gần mười năm rồi.
Cầu hôn với cậu, nhất định là quyết định đã được cân nhắc cẩn thận, không phải lỗ mãng như cậy nghĩ đâu."
"Mười năm?" Thẩm Khê bắt được chữ này, trái tim nặng nề hốt hoảng một chút, sau đó rơi xuống, chìm vào đáy cốc.
Suy nghĩ rối nùi kia đột nhiên đình trệ.
Yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi.
Mười năm...!Sao lại là mười năm...
Ngũ Nguyệt lén nhìn sắc mặt của cô ấy, khó coi.
"Có lẽ còn lâu hơn nữa, mình cũng không biết, nhưng chắc chắn cỡ đó.
Cậu có thể tự hỏi nó một chút.
Mình chỉ muốn nói cho cậu biết tình cảm như thế nếu như không có lửa thì làm sao có khói.
Nó rất nghiêm túc.
Nó rất yêu cậu."
Lại suy nghĩ một chút, Ngũ Nguyệt bày tỏ thái độ của mình: "Hai người ở bên nhau, mình vô cùng vui vẻ.
Nếu như cậu cũng thích nó, vậy thì rất tốt.
Kết hôn cũng không phải một chuyện xấu.
Cậu cũng nên kết hôn rồi.
Nếu như cậu không bằng lòng, cứ từ chối là được.
Có tiếp tục cho nó cơ hội hay không thì theo ý cậu đi.
Đừng suy nghĩ mấy chuyện khác nhiều quá, theo ý muốn của bản thân là được rồi."
Sợ Thẩm Khê ngại mặt mũi của nàng, không nhẫn tâm từ chối.
Ngũ Nguyệt lại tiêm một mũi trợ tim cho cô ấy: "Cậu không cần quan tâm đến cảm nhận của mình.
Mình là mình, nó là nó.
Dù kết quả của cậu và nó có như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta.
Cậu chỉ cần nghe theo tiếng lòng của mình là được rồi."
Nói xong một mạch, nàng thở dài, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Khê đang ngây ngốc một chút, xem như an ủi.
"Mình chỉ hi vọng cậu cũng có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Đừng tính nết trẻ con nữa.
Chuyện này phải do hai người tự chịu trách nhiệm."
Thẩm Khê lẳng lặng nghe xong, không biết phải mở miệng như thế nào.
Lần đầu tiên nghe thấy tình cảm nặng trịch này của Tần Ngũ Dật.
Thẩm Khê đã cảm nhận được áp lực.
Đó là cảm giác áp bách trước đây chưa từng có, bản thân Tần Ngũ Dật chưa hề gây ra cho cô ấy.
Tần Ngũ Dật yêu Thẩm Khê.
Thẩm Khê có yêu Tần Ngũ Dật không? Nói không rõ được.
Mới vừa dây dưa với nhau chưa được bao lâu, thực sự chưa nói đến chữ yêu.
Nhưng Tần Ngũ Dật thực sự có thể khiến cho cô ấy vui vẻ, cho dù cậu chẳng hề nói gì, cô ấy chỉ thấy cậu thôi thì đã vui vẻ rồi.
Nhưng chuyện kết hôn quan trọng như vậy, thực sự cứ xác định như thế sao?
Thẩm Khê cũng không thể xác định bản thân cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón một tương lai hoàn toàn mới như thế này chưa, một tương lai sánh vai cùng Tần Ngũ Dật.
"Cậu cẩn thận suy nghĩ lại đi."
Ngũ Nguyệt đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Thẩm Khê, chỉ để lại một câu nói như vậy rồi lập tức bỏ đi, để lại thời gian và không gian cho Thẩm Khê.
Nàng muốn quay về chia sẻ chuyện này để tiêu hóa sự lo lắng và kinh ngạc mà nàng vẫn chưa thể thể hiện ra ngoài.
...
Ngày hôm sau, sau khi hai người xử lý xong công chuyện tiếp theo, xuất phát đi đến Tinh Đảo thì Thẩm Khê đã đi rồi.
Ngũ Nguyệt không biết Thẩm Khê đã suy nghĩ rõ ràng chưa, nghĩ ra được kết quả như thế nào.
Nói không chừng khi trở về sẽ có thể nghe được tin tức tốt nhỉ?
Lúc đến Tinh Đảo, trời đã xế chiều.
Hai người tùy tiện sắp xếp một lúc, ăn chút cơm tối rồi nằm trên tấm thảm trải trên bệ cửa sổ, ôm chặt lấy nhau, tựa vào nệm êm nghỉ ngơi, nhìn hoàng hôn dần dần chìm xuống phía tây, dần dần gắn bó với đường chân trời.
Mặt trời lặn vẫn luôn rất đẹp.
Vầng mặt trời treo giữa ranh giới của mặt biển và bầu trời kia, lúc đầu tỏa ra ánh sáng đỏ rực chói mắt, dần dần thu lại ánh sáng, giao hội với mặt biển, cuối cùng trở nên ôn hòa.
Mặc dù không bừng bừng sức sống như ánh bình minh, nhưng cũng khiến cho người ta suy nghĩ miên man, cho dù là tương lai hay là mai sau.
Ngũ Nguyệt không khỏi tưởng tượng đến họ ở độ tuổi lai hi, cùng nhau tản bộ dưới ráng chiều.
Nàng ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu, cúi thấp xuống, ánh mắt đờ đẫn, mặt không cảm xúc, hai chân cứng đờ.
Thường Yến Thanh ở phía sau chậm rãi đẩy nàng chậm rãi tiến về phía trước.
Một chiếc lá ngân hạnh màu vàng kim từ trên đầu vai của nàng trượt dài, rơi xuống lòng bàn tay run rẩy một cách mất tự nhiên của nàng.
Nàng muốn tóm lấy chiếc lá cây kia, cũng phải tốn không ít công sức.
Ngũ Nguyệt quay đầu, chăm chú ngắm nhìn Thường Yến Thanh, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của cô, có chút tò mò trong đầu cô đang suy nghĩ về chuyện gì.
Mạch não của Thường Yến Thanh lúc nào cũng không giống người thường.
Lúc này, Thường Yến Thanh chỉ nghĩ đến con gái đã đưa đến chỗ của ông ngoại và bà ngoại.
Nếu như con gái ở đây, bầu không khí cũng sẽ rất tốt.
"Sau này muốn nói nơi này cho Tinh Duyệt biết không?"
Chú ý đến ánh mắt của Ngũ Nguyệt đang dán chặt trên người mình, Thường Yến Thanh cũng xoay đầu lại, hỏi một câu như vậy.
Ngũ Nguyệt vốn còn cho rằng cô muốn phát biểu cảm tưởng gì đó, cũng giống như bản thân nàng, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh liên quan đến hai người, không ngờ lời cô nói ra lại sát phong cảnh như vậy.
"Đừng nha, em cũng không muốn sau này vượt qua nửa cái địa cầu, cùng chị trải qua thế giới của hai người thì còn bị tìm ra được đâu." Ngũ Nguyệt từ chối vô cùng dứt khoát: "Để con bé sốt ruột đi."
Thường Yến Thanh muốn cười, nhưng lại cảm thấy không quá tốt với con gái, đành phải kiềm chế lại.
Cô cầm tay Ngũ Nguyệt, đặt vào lòng bàn tay của mình để vuốt ve, hỏi vấn đề vẫn luôn muốn biết: "Những lúc chị không ở bên cạnh em thì em có oán trách chị không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngũ Nguyệt đột nhiên nín thở, không khí yên tĩnh hai ba giây, sau đó nàng thở dài một hơi, bên miệng còn mang theo nụ cười, nói: "Chị muốn nghe lời thật lòng à?"Thường Yến Thanh hơi gật đầu.
Thường Yến Thanh rất sợ, nhưng nắm tay người trước mặt, cô có thể tiếp nhận nguồn sức mạnh vô tận.
Cô nghĩ cô có thể tiếp nhận được một vài câu trả lời không tốt.
Ngũ Nguyệt hơi gật đầu, nói ra lời thật lòng: "Có một chút, chỉ có chút xíu thôi."
Thường Yến Thanh nghe xong, trước tiên cảm thấy áy náy, đồng thời lại có chút thoải mái.
Cô sợ nhất chính là Ngũ Nguyệt không nói, giấu hết uất ức trong lòng, lén lút buồn tủi một mình.
Bây giờ Ngũ Nguyệt nói ra, sự tủi thân kia cô đã cảm nhận được, sau này sẽ thay đổi, không thể tiếp tục để cho đối phương uất ức nhiều hơn nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thường Yến Thanh không đúng, giống như đang tự phủ định.
Ngũ Nguyệt trao cho cô một ánh mắt trấn an, chậm rãi nói: "Đương nhiên em cũng muốn chị ở bên cạnh em nhiều hơn một chút.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ có tình tình yêu yêu.
Sự nghiệp cũng rất quan trọng.
Đây là công việc của chị, em có thể hiểu được.
"Em cũng không phải loại người cố tình kiếm chuyện kia."
Nhiều năm như vậy, Thường Yến Thanh đã làm rất tốt rồi, là một người vợ xuất sắc.
Ngũ Nguyệt cũng không hề cảm thấy có chỗ nào không vừa ý.
Trái lại, tình cách của nàng, bản thân nàng hiểu rõ, vẫn luôn là Thường Yến Thanh thuận theo tính tình của nàng.
"Trái lại là chị đó, nhiều năm như vậy cứ luôn nuông chiều em, có mệt không hả?" Ngũ Nguyệt gãi gãi cằm của Thường Yến Thanh, dùng giọng điệu trêu đùa để nói lời thật lòng.
Thường Yến Thanh nhạt bén bắt được một phần "thật lòng" trong lời nói của nàng, lắc đầu phủ nhận quan điểm này của nàng: "Không phải nuông chiều, chị chưa bao giờ chiều em."
Ngũ Nguyệt hiểu ý, có chiều theo hay không không quan trọng, Ý của Thường Yến Thanh chính là không sao cả, không cản trở cô tiếp tục quấn lấy nàng, yêu thương nàng.
Bầu không khí này không biết xảy ra chuyện gì, rất thích hợp để nói lời thật lòng.
Ngũ Nguyệt muốn nghe Thường yến Thanh nói chút chuyện gì đó.
Nàng chọn lọc câu hỏi trong đầu, chọn ra một câu để hỏi trước: "Vậy tại sao lúc trước chị lại thích em vậy?"
Vấn đề này, Ngũ Nguyệt đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, vẫn luôn kiềm nén không mở miệng, không tìm được thời cơ tốt, bây giờ có vẻ đã đến lúc rồi.
Thường Yến Thanh vuốt ve ngón tay của nàng, cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc đã bắt đầu yêu thích từ lúc nào.
Có lẽ là dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ khác biệt với dáng vẻ giương nanh múa vuốt của nàng, có lẽ khi nàng vây quanh cô luôn có thể khiến cho người ta có cảm giác yên tâm, hoặc có thể đã sớm hơn nữa, khi nàng ở dưới ánh trăng, nhìn về phía mình, lộ ra nụ cười trong trẻo, không chút tâm cơ.
"Bởi vì khi em cười luôn xinh đẹp như thế.
Lúc đó chị đã nghĩ, liệu có chuyện nào có thể khiến cho em phiền muộn không?"
"Thậm chí còn biếи ŧɦái đến mức muốn nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của em."
"Lúc khóc thật thì chị lại không nỡ."
Nghĩ đến dáng vẻ Ngũ Nguyệt làm ổ khóc lóc trong ngực mình, trái tim của Thường Yến Thanh trong nháy mắt hóa thành một vũng nước, thấm ướt đáy lòng.
"Ha ha ha, chị xấu quá nha." Ngũ Nguyệt nhích nhích bả vai chọt cô một chút, trong miệng gắt giọng.
Tiếp theo lại giơ tay đặt lên miệng của Thường Yến Thanh, cưỡng ép kéo ra thành một nụ cười, cong khóe môi, nói: "Em cũng thích dáng vẻ lúc mỉm cười của chị."
Thường Yến Thanh đè bàn tay đang đặt trên mặt mình của Ngũ Nguyệt xuống, khẽ cử động khóe miệng, tặng cho nàng một nụ cười thực sự.
Sau đó, cô nghe thấy Ngũ Nguyệt nói: "Chuyện thích chị này khiến em rất phiền não đó."
"Khi đó, em thích chị là vì dáng vẻ lúc nghiêm túc làm việc của chị thực sự rất đẹp, mê hoặc em." Ngũ Nguyệt buông tay ra, nằm xuống lại, hơi nhíu mày giống như đang tập trung nhớ lại những ký ức lúc trước.
Chuyện xảy ra giữa hai người thực sự quá nhiều.
Khoảng khắc lần đầu tiên thực sự động lòng, Ngũ Nguyệt cảm thấy có lẽ là lần đầu tiên nàng trông thấy dáng vẻ chăm chú làm một việc gì đó của Thường Yến Thanh.
Lúc đó, Thường Yến Thanh đang cúi đầu đọc kịch bản.
Đôi mắt xinh đẹp vô cùng tập trung, hoàn toàn đắm chìm trong công việc của mình, mỗi cái nhăn mày đều là vì chuyên tâm suy nghĩ, giống như hoàn cảnh xung quanh bản thân không có liên quan gì đến cô.
Cô có thể giới của riêng mình.
Khi đó, Ngũ Nguyệt cảm thấy cho dù là nam hay nữ, đây cũng là người mà nàng muốn tìm.
Nàng muốn cưỡng ép chen chân vào thế giới của một người.
Nàng muốn khiến cho đôi mắt kia chỉ dừng lại trên người mình.
Cho dù lúc đó Thường Yến Thanh gạt nàng qua một bên, chưa từng chủ động trò chuyện với nàng, cho dù nàng cũng không hề nắm chắc có thể khiến cho Thường Yến Thanh cũng thích mình hay không.
Cũng may sau đó nàng đã làm được.
"Sau đó, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại muốn giữ chị làm của riêng, trở thành vật phẩm thuộc sở hữu cá nhân của em, khiến cho chị có muốn chạy cũng không chạy thoát được."
Ngũ Nguyệt nói nói xong lại bắt đầu phân tích bản thân, vỗ bụng của mình, cảm thán: "Chậc, tưởng tượng như vậy thì hình như trong bụng của em cũng toàn suy nghĩ xấu xa thôi."
Thường Yến Thanh cản lại động tác của nàng: "Không có, em rất tốt."
Ngũ Nguyệt lật tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên, chen vào kẽ hở giữa các ngón tay của Thường Yến Thanh, cùng nàng mười ngón đan xen, sao đó tựa đầu lên bờ vai của Thường Yến Thanh.
Cảm giác đơn giản tay trong tay, rút vào nhau này thực sự khiến cho người ta vô cùng yên tâm.
Ngũ Nguyệt bình thản nghĩ đến mười năm sau, hai mươi năm sau, già đến bảy tám chục tuổi, thân thể đều đã thoái hóa, có phải sẽ không còn giống như bây giờ, còn có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay rõ ràng như thế này không.
"Ầy, đợi khi bé con lớn lên, chúng ta đều đã già rồi.
Chúng ta cũng sẽ giống như mặt trời lặn này, theo đuổi đến tận cùng của ánh sáng."
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một tình yêu tuổi xế chiều, chị có chịu không?"
Thường Yến Thanh dùng sức nắm chặt, rõ ràng đang truyền đạt một tin tức: "Được."
Phía cuối ánh sáng, là em và chị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...